Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 4: Xác chết nữ biến dạng (3)

Tiếng động vang lên khiến Chu Nguyên chậm rãi mở mắt ra, vừa rồi hình như cậu đang ngủ, trông có vẻ hơi buồn ngủ.

Khi cậu thấy Khi thấy Tɧẩʍ ɖυệ đứng ngoài xe nhìn mình, cậu chậm rãi gật đầu, trong cổ họng phát ra một tiếng “ừm”, rồi xuống xe, đi theo Tɧẩʍ ɖυệ về phía xe của anh.

Bởi vì tóc của Chu Nguyên quá bắt mắt, ánh mắt của những người trong xe không khỏi bị cậu kéo ra bên ngoài xe.

Người phụ nữ trở thành nhân chứng cùng Chu Nguyên nhìn Chu Nguyên, rồi nhìn Tɧẩʍ ɖυệ, có chút bối rối.

Sau đó không biết suy nghĩ cái gì, nhíu mày nhìn Chu Nguyên đang đi càng ngày càng xa, càng nghĩ mắt càng mở to hơn...

Chu Nguyên đang chuẩn bị mở cửa ghế sau, Tɧẩʍ ɖυệ ngồi vào ghế lái, vỗ ghế phụ lái, nhỏ giọng nói: “Ngồi ở phía trước.”

Chu Nguyên liếc nhìn Tɧẩʍ ɖυệ, khóe miệng nở nụ cười, ngồi xuống ghế phụ.

Chiếc xe khởi động, chạy khỏi con hẻm nhỏ của phố Hoa Đô, không chạy về hướng đồn cảnh sát, mà đi vòng đến hai con đường nhỏ ở phía sau phố Hoa Đô.

Bầu không khí trong xe hơi trầm lắng, sai khi lái xe vào con hẻm ở đằng sau, Tɧẩʍ ɖυệ giảm tốc độ, nhìn khắp nơi, nhìn qua cảnh vật xung quanh qua camera, phanh gấp rồi quay đầu, rẽ vào đường đúng, lái xe về hướng đồn cảnh sát.

“Đội trưởng Thẩm, anh không cần đến ngã tư ở khu phía Tây xác định không có người thăm dò đâu nhỉ?” Không khí trong xe yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy nhịp tim, Chu Nguyên tìm túi áo, làm ấm lại, giữa thời tiết giá lạnh này.

Nghe thấy lời của Chu Nguyên, Tɧẩʍ ɖυệ hơi nhướng mày, quay đầu nhìn Chu Nguyên đang vô cảm nhìn mình, khóe miệng nhếch lên, khinh thường nói: “Không cần, tôi có đầu óc.”

Chẳng qua người vừa là nhân chứng vừa là nghi phạm, lại còn ngồi xe cảnh sát chung với anh, Chu Nguyên không chỉ không hề ngồi như đống lửa, còn có tâm trạng quan sát anh đi vòng đường khác để giám sát, tố chất tâm lý và năng lực quan sát thực sự rất mạnh mẽ.

Tɧẩʍ ɖυệ lấy ra một cái bật lửa Zio từ trong túi áo, rồi lại lấy thêm một bao thuốc lá khác, nhét một điếu vào miệng mình, sau đó đưa cho Chu Nguyên một điếu: “Hút thuốc không?”

“Tôi bị dị ứng với thuốc lá.” Chu Nguyên cau mày liếc Tɧẩʍ ɖυệ từ trên xuống dưới, trước khi lên xe, rõ ràng còn nghe thấy anh nói với đồng nghiệp là không mang theo bật lửa.

Bây giờ bật lửa đột nhiên xuất hiện khiến cho cậu cảm thấy hơi gai mắt, nhìn chằm chằm vào anh một cách mỉa mai.

Trong xe có một người bị dị ứng với thuốc lá, Tɧẩʍ ɖυệ cũng cảm thấy hứng thú, cất điếu thuốc đi, cười nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, mấy người đó ngày nào cũng thèm muốn bật lửa của tôi, đưa rồi sẽ mất, nên có thể cho họ mượn không? Đây là phiên bản giới hạn. “

“...” Chu Nguyên nhắm mắt lại, mặc kệ anh.

Tɧẩʍ ɖυệ quay đầu nhìn một người đàn ông đang nhắm mắt yên lặng như người đang ngủ, lấy ra một viên kẹo từ trong ngăn xe, mặc kệ Chu Nguyên có muốn ăn hay không, anh ném một nắm vào tay của cậu: “Ăn kẹo.”

Chu Nguyên bị động tác đột ngột này làm cho giật mình, vội mở mắt, trong lòng cậu có đủ loại kẹo.

Cậu cau mày, gom viên kẹo lại, cho hết vào túi áo khoác rồi lại nhắm mắt nói: “Cảm ơn kẹo của anh.”

“Làm sao cậu đoán được là tôi đang nhìn video giám sát?” Tɧẩʍ ɖυệ híp mắt nhìn Chu Nguyên qua kính chiếu hậu.

Nghe được lời nói của anh, Chu Nguyên mở mắt ra giay mạnh vào thái dương cố gắng tạm thời xua đi cơn buồn ngủ đột ngột, nhận thấy ánh mắt sắc bén của Tɧẩʍ ɖυệ đang xem xét mình, cậu chỉ đơn giản quay đầu nhìn lại anh.

Đường nét của Chu Nguyên có phần thâm trầm, ngũ quan lại có sức hút có phần xa lạ.

Đôi mắt màu nâu kia, thoạt nhìn, cảm thấy có mấy gợn sóng, nhưng không thể nhìn thấu, luôn cảm thấy bản thân đang nhìn qua một một tầng sương nước.

“Đội trưởng Thẩm cho rằng tôi đang đoán?” cậu co giật khóe miệng, nở một nụ cười châm biếm, giống như đang chế nhạo cảm giác cao ngạo cao cao tại thượng của Tɧẩʍ ɖυệ, giọng nói sắc bén, lạnh lùng nói: “Đi từ phố năm mươi mốt của đường Hoa Đô ra ngoài chính là đường lớn, đi thẳng tới cục thành phố, nhưng trưởng Thẩm lại khác người, không đi đường lớn đi đường nhro, tôi tự cho rằng anh sẽ không đi hóng gió đầu đầu năm mới với nghi phạm như tôi, nếu không phải hóng gió, chắc chắn phải có lý do."

Ngón trỏ Chu Nguyên gõ vào kính trên cửa sổ, vẻ giễu cợt trên mặt đã biến mất từ lâu, thay vào đó là cảm giác lười biếng ngoài lề, hạ giọng nói: “Sau khi tới đường nhỏ, xe giảm tốc, tuy anh không không ra khỏi xe hay thò đầu ra nhìn nhìn kỹ hơn, nhưng khi đi qua đây, tôi thấy rằng, khi anh đi qua ba qua ba đèn đường lớn đến gần lối ra, anh lại nghiêng đầu dựa vào cửa sổ nhìn lên. Hôm nay có tuyết, trời không đẹp, không có sao cũng không có trăng tròn, cho nên tôi cho rằng đội trưởng Thẩm ngẩng đầu lên không phải vì đột nhiên muốn ngắm sao trăng với tôi.”

Chu Nguyên dùng ngón trỏ gõ vào cửa sổ xe, khóe miệng cong lên: “Phải không?”

Đã nói như vậy, Chu Nguyên không có nói tiếp, cậu hiểu được Tɧẩʍ ɖυệ đã biết ý của cậu.

Ở vị trí này Tɧẩʍ ɖυệ đã gặp quá nhiều người, tiếp xúc với những người thuộc nhiều tầng lớp khác nhau, anh chưa học qua nghiên cứu tâm lý tội phạm.

Thấy người ta phá án hầu như dựa vào kinh nghiệm và trực giác, mà người anh lại thấy người trước mắt như hồ bơi đen không thể nhìn thấy đáy, dâu không thể dò.

“Tốt lắm, cậu không phải cảnh sát rất đáng tiếc.” Tɧẩʍ ɖυệ cười nhẹ: “Cậu to gan, quan sát kỹ càng, tư chất tinh thần rất tốt…”

Nói xong lời này, xe kêu tiếng “kít” rồi dừng lại ở bên đường cách cổng đồn cảnh sát thành phố cách một con đường.

Tɧẩʍ ɖυệ tháo dây an toàn ra, đột nhiên nhổm nửa người dậy, dựa vào Chu Nguyên, mở cửa sổ xe ra và nhìn về phía đồn cảnh sát đối diện, anh phát hiện lối vào cục bị vây quanh bởi các phóng viên nghe thấy tiếng động, khẽ cau mày.

Chu Nguyên không ngờ Tɧẩʍ ɖυệ lại làm ra chuyện này, đột ngột tiếp xúc thân mật, Chu Nguyên vốn bình tĩnh đã quen, không khỏi choáng váng, cơ thể hơi cứng ngắc.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy đội trưởng đội hình sự được mọi người kính trọng trong lực lượng cảnh sát, dưới ánh đèn đường màu vàng, lại chân thực g như vậy.

“Phóng viên đúng là tin tức nhanh, xem ra không thể đi qua cửa chính được nữa rồi.” Tɧẩʍ ɖυệ đóng cửa sổ lại, không quay về chỗ ngồi ngay lập tức, mà trầm mặc nhìn Chu Nguyên: “Rất căng thẳng à?”

Chu Nguyên ngước mắt, vẻ mất tự nhiên từ lâu đã trở lại như cũ, bình tĩnh nói: “Đội trưởng Thẩm, nếu muốn lợi dụng, lần sau có thể nói rõ ràng, tôi không có vấn đề gì.”

Tɧẩʍ ɖυệ mỉm cười, đó là kiểu cười xuất phát từ trái tim.

Anh mở cửa xe bước xuống trước, sau đó lại thăm dò nhìn Chu Nguyên đang chuẩn bị xuống xe: “Cậu tuỳ tiện như vậy sao?”

Chu Nguyên không trả lời, khuôn mặt u ám bước ra khỏi ghế phụ.

Tốc độ của Tɧẩʍ ɖυệ rất nhanh, đóng cửa xe đi ba hai bước đã đi theo cậu, vốn định giơ tay kéo cánh tay của ậu nhưng Chu Nguyên phản xạ có điều kiện lại né tránh, không ngờ phản ứng này lại giống như lông mèo, liếc nhìn anh, trong mắt không hề mang vẻ nghiêm túc như đối phó với kẻ tình nghi.

Tɧẩʍ ɖυệ bất lực thở dài, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng khó giải thích được, anh nói: “Nhiều năm không gặp, cậu đã thay đổi rất nhiều.”

Đột nhiên, những lời này khiến Chu Nguyên sững sờ. Đêm nay đội trưởng Thẩm có quá nhiều khoảnh khắc bất thình lình, hầu như mỗi một trong số đó đều khiến cậu mất trí, mất đi sự bình tĩnh kiểm soát mọi thứ vốn có.

Cậu cúi đầu, cho tay vào túi áo khoác có rất nhiều kẹo, hồi lâu không nói gì.

Có khoảnh khắc, Tɧẩʍ ɖυệ bắt đầu tự hỏi liệu mình có nhận ra nhầm người hay không, từ nghi ngờ ban đầu cho đến xác nhận không lâu, lại tới sự bối rối của hiện tại.

Lúc này, Chu Nguyên đột nhiên mở miệng, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười, giọng nói có chút trầm thấp, nói: “Tôi còn tưởng đội trưởng Thẩm trăm công nghìn việc, đã sớm không còn nhớ bạn học cũ là tôi nữa. “

“Ban đầu thực sự không nhận ra, nhưng khi lên xe, tôi liền chắc chắn là cậu. Không ngờ sau một thời gian dài gặp mặt lại thành như thế này, tôi nói thật với cậu, chuyện trong hẻm có liên quan gì tới cậu không?"

Đây là nửa thật, nửa giả, nửa đùa nửa thật, hít một hơi thật sâu hỏi thăm dò như cáo già: "Lời cậu nói, tôi đều tin."

Vẻ mặt Chu Nguyên nghiêm trọng, vẻ mặt châm chọc nói: “Đội trưởng Thẩm đang nghi ngờ tôi đúng không? Rất tiếc, tôi là nhân chứng tại hiện trường, không phải hung thủ, để anh thất vọng rồi.”

Biết Chu Nguyên đang tức giận, Tɧẩʍ ɖυệ tiến lại gần cậu với vẻ mặt ủ rũ muốn giải thích, nhưng tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên trên đường vắng.

Là cuộc gọi của Trương cục trưởng, nói vài câu rồi cúp máy, vẻ mặt tươi cười thay đổi, nói một cách nghiêm nghị: “Đi thôi, ghi lại khẩu cung theo thường lệ.”

Văn phòng cục công an thành phố Thanh Châu, mười một rưỡi.

Bên ngoài đồn cảnh sát đều là xe, một số phóng hết tốc lực chạy tới cục để chiếm chỗ đậu xe rồi tấp vào, chưa kịp đậu thì những người bên trong liên tục chạy ra, tay cầm gậy đen và máy ảnh ống kính dài, ai nấy đều chạy ra ngoài đồn cảnh sát như thể cắt tiết gà.

Hai đại ca trung niên cơ bắp rắn chắc đứng canh cửa trước đồn cảnh sát, thấy nhóm phóng viên xông tới, dùng roi điện xông ra khỏi phòng bảo vệ, chặn ở cửa: “Không có giấy thông hành, đều không được vào!”

Có phóng viên muốn xông vào trong, mọi người chúc mừng năm mới đều không phải ăn no không có việc gì, nhảy ra từ chăn ấm giường êm, ai nấy cũng cố hết sức chỉ vì muốn lấy được tin tức hot nhất đầu năm, để có cái khoe khoang.

Vì thế ai nấy đều cầm theo máy ảnh ống kính dài hét vào mặt anh trai bảo vệ: “Anh cảnh sát, vì sao không cho chúng tôi vào, hung thủ sao à? Nhân dân không phải có quyền biết những sự kiện xã hội trọng đại này à? Các anh giấu như thế là sao?”

“Chúng tôi nhìn thấy xe của cục trưởng, có phải cục trưởng cũng tới rồi không? Có thể bảo cục trưởng ra nói chuyện không?”

“Đây là vụ án gϊếŧ búp bê mặc áo đỏ thứ tư trong năm nay. Ý nghĩa của việc con búp bê kinh dị được đặt lên người nạn nhân là gì? Bây giờ bạn có manh mối gì? Khi nào kẻ sát nhân thực sự sẽ bị bắt ...”

Đại ca gác cổng chỉ là nhận mệnh lệnh gác cổng không cho mấy người khác tiến vào, vừa nghe thấy tiếng phóng viên gõ cửa định điều tra vụ án, đầu như muốn nổ tung.

Nhưng sau mấy chục năm làm việc ở vị trí này, họ không ăn chay, hai người cầm roi điện đứng chặn ở cửa, nói thẳng vào mặt: “Chúng tôi chỉ là bảo vệ, không biết gì cả”.

Ngụy Nhung lái xe tới ngay sau khi nhận được điện thoại của đội, xe còn chưa kịp tiến vào cổng, thì đã thấy cửa lớn bị một nhóm phóng viên kính nghiệp vây xung quanh.

Cô ấy rùng mình một cái, vội vàng đậu xe ở bên lề đường sở cảnh sát, xuống xe đi vào bằng cửa sau.