Tạ Hoài Phong có chút kinh ngạc.
Rõ ràng là Úc Trì đủ hiểu biết về hắn mà không chỉ dựa vào lời đồn trên giang hồ. Từ ánh mắt đầu tiên đã biết thân phận của hắn, thậm chí nhìn đồ trên trên tay hắn cũng đã đoán ra được đêm nay hắn đi gặp ai.
Mà Úc Trì rốt cuộc là ai, Tạ Hoài Phong lại không biết hết.
Sự không cân bằng này khiến Tạ Hoài Phong có chút không thích ứng. Hắn nhìn mặt nạ da trên mặt Úc Trì, đột nhiên muốn nhìn trộm, chút tâm tư này càng ngày càng nghiêm trọng, thúc giục hắn duỗi tay đến trước mặt Úc Trì.
Nếu đổi lại là một người khác, hành động này chắc chắn sẽ rất đột đột. Nhưng đối mặt với sự đột ngột này, Úc Trì chỉ ngơ ngác đứng đó, cả người ngây ngốc không hợp với khí chất của y chút nào.
Ngón tay Tạ Hoài Phong dừng ở giữa không trung, động tác này của hắn chỉ đang định thử, lại không ngờ rằng người này một chút phòng bị cũng không có. Đây là Dạ Tu La mà giang hồ nghe thấy đều sợ vỡ mật, là Dạ Tu La một đao diệt cả gia tộc Mộ Dung sao?
“Có thể xem không?” Tạ Hoài Phong thu tay, đổi thành hỏi ý kiến.
Tư thế đứng của Tạ Hoài Phong rất ung dung, giơ tay nhấc chân gian đều bừa bãi tiêu sái, thời điểm đưa tay ra chỉ giống như đang hái một bông hoa. Úc Trì nuốt nước miếng, áp xuống khẩn trương trong lòng mình, gỡ dây buộc mặt nạ sau gáy ra.
Lúc đầu Tạ Hoài Phong còn tưởng rằng trên mặt y có ấn ký gì hoặc một vết sẹo, nhưng không ngờ tháo mặt nạ ra lại là một thiếu niên anh tuấn như vậy. Đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ lộ ra, đầy do dự và cám dỗ. Ngón tay Úc Trì gắt gao nắm mặt nạ, vo nó thành một cục.
“Ta đeo mặt nạ chỉ để tiện khi hành sự.” Úc Trì khô khan nói, như thể y không tìm được cách diễn đạt hay hơn, nhưng lại sợ mất đi cơ hội nói chuyện.
“Thật lãng phí gương mặt này.” Tạ Hoài Phong thu lại vẻ kinh diễm trong nháy mắt, thành khẩn đánh giá.
Có đẹp hơn Liễu Mạn Hương không?
Đáy lòng Úc Trì đè nặng những lời này, không dám hỏi ra, chỉ nói một câu, “Vậy không đeo nữa.”
“Uống một chén không?” Tạ Hoài Phong đề nghị.
Úc Trì tất nhiên đồng ý.
Tạ Hoài Phong về phòng cất sáp thơm, Úc Trì trước tìm một cái bàn ngồi xuống.
Lúc này cũng không muộn, vừa rồi có người đến đây ngồi xuống rồi gấp rút lên đường, hâm một vò rượu và nửa cân thịt, nhưng rốt cuộc vẫn không náo nhiệt bằng ban ngày.
Úc Trì nói không đeo mặt nạ thì thật sự không đeo, thiếu niên mặc một bộ hắc y, cực kỳ anh tuấn, quanh thân lại không có loại khí chất người thường không thể với tới như Tạ Hoài Phong. Bà chủ khách điếm này họ Mặc, đây là khách điếm đẹp nhất trong vòng vài dặm, danh hiệu “Tiểu Điêu Thuyền” của Mặc tiểu thư cũng rất vang dội, với dáng vẻ và thân hình kia, không thiếu người chỉ vì muốn nhìn nàng một cái nên thường xuyên tới tới khách điếm gọi một bầu rượu.
Khách điếm của nàng nằm ở điểm đến đầu tiên của Giang Nam, mỗi ngày đều gặp không biết bao nhiêu công tử tuấn lãng, ngày hôm qua là một một bạch y công tử, dung mạo và khí chất đều không giống người thường, nhưng nàng đã gặp quá nhiều người, liếc mắt một cái liền nhìn ra đó là một vị tiếu lí tàng đao(giấu dao trong nụ cười) nên không dám tiến lên đáp lời.
Úc Trì vẫn thường gọi một bầu kim hành lộ được hâm nóng, y không biết hôm nay Tạ Hoài Phong muốn uống cái gì nên cũng không tiện quyết định.
Mặc tiểu thư cố ý về phòng sửa sang một phen, đánh phấn và vẽ lại lông mày một lần nữa, uyển chuyển bước hai bước xuống lầu. Nàng chặn lại tiểu nhị đang muốn bưng kim hành lộ lên, lại quay vào bếp cắt một đĩa thịt bò ướp.
Úc Trì đang chờ Tạ Hoài Phong đi xuống, căn bản không chú ý tới đại tiểu thư kia đang vì y mà trang điểm lại, thấy thịt bò ướp đặt trên mặt bàn, biểu tình và giọng nói đều lãnh đạm, “Mang sai rồi.”
Mặc tiểu thư thấy dáng vẻ đầu gỗ của y có chút thú vị, mềm giọng nói: “Vị thiếu hiệp này, sao đã trễ thế này rồi còn một mình đến uống rượu giải sầu? Đây là tiểu nữ tặng ngài...”
Tạ Hoài Phong xuống dưới liền gặp được cảnh tượng này.
Mặt Úc Trì hơi đỏ lên, lời chưa nói xong của Mặc tiểu thư cũng bị y đánh gãy, vội vàng nhìn Tạ Hoài Phong, “Tạ... Phùng huynh, nàng mang sai đồ ăn lên.”
Mặc tiểu thư quay đầu nhìn “Phùng huynh” một cái, đây chẳng phải là vị tiếu lí tàng đao kia sao! Hai vị này đi cùng nhau? Tình cảm của nàng tiểu Điêu Thuyền bị lãng phí, mặt nóng dán mông lạnh, mất hết mặt mũi. Trong lòng nàng không vui nhưng lại không dám la lối khóc lóc trước mặt Tạ Hoài Phong nên liền làm khuôn mặt như muốn lấy lại đĩa thịt bò trên bàn.
Tạ Hoài Phong đã quen với việc chừa lại mặt mũi cho mỹ nhân, ngón tay hắn nhấn lên mép đĩa sứ màu lam một cái, mỉm cười nhìn vị tiểu thư đang bất mãn, “Đâu có đem sai? Làm sao mỹ lại biết lưỡi ta đang thèm cái gì?”
Mặc Vi Chỉ trong lòng vui vẻ, ra vẻ yếu đuối như không có xương muốn dán vào người Tạ Hoài Phong rót rượu cho hắn.
Úc Trì vẫn gọi kim hành lộ.
Úc Trì ấn thanh đao trên bàn, ngón tay cử động hai cái, nhưng vẫn nhịn xuống không rút đao ra khỏi vỏ. Y nhìn chằm chằm vào bầu rượu, bình sứ màu trắng đựng rượu ấm mà Tạ Hoài Phong đã cười nói quá thanh đạm.
Động tác nhỏ liên tiếp này của y đều bị Tạ Hoài Phong nhìn thấy, rõ ràng là Tạ Hoài Phong muốn chừa lại mặt mũi cho Mặc Vi Chỉ nhưng thật ra là muốn lén nhìn phản ứng của Úc Trì. Không nhìn còn đỡ, vừa thấy như vậy đã khiến trong lòng ngứa ngáy, cuối cùng cũng ngăn lại động tác muốn rót rượu của Mặc Vi Chỉ trước khi Úc Trì nổi điên, hắn nhấc chén rượu về phía Mặc Vi Chỉ nhưng thật ra là đang cho nàng mặt mũi.
“Đa tạ tiểu thư, một ly là đủ rồi.”
Mặc Vi Chỉ trước khi rời đi còn để vài ánh mắt lưu luyến.
Úc Trì trông mong nhìn Tạ Hoài Phong ăn thịt bò ướp, đêm nay y đã ăn không ít dấm, buổi tối Linh Lung kéo y cùng nhau đi ra ngoài dạo phố, tiểu nha đầu kia còn không biết y đã biết bọn họ là người của Tạ gia, thuận miệng bịa chuyện giúp Tạ Hoài Phong. Nói Tạ Hoài Phong đi gặp tiểu mỹ nhân thanh mai trúc mã của hắn, y không cần đoán cũng biết là Liễu Mạn Hương.
Một nửa thế lực ở Giang Nam thuộc Tạ gia, nửa còn lại thuộc về Liễu gia, hai nhà Tạ Liễu có quan hệ sâu xa như thế, Tạ Hoài Phong tới Giang Nam sao lại không đi gặp Liễu Mạn Hương được. Mà Liễu Mạn Hương vừa đi thì lại tới một Mặc Vi Chỉ.
Úc Trì chọc đũa vào đĩa thịt bò, cắt một nửa thành Liễu Mạn Hương, một nửa trở thành Mặc Vi Chỉ.
“Úc huynh ngày mai hãy khởi hành đi, Diệp bá bá và gia phụ là bạn tốt, sẽ đến Lạc Nhật sơn trang trước mấy ngày.” Tạ Hoài Phong mở miệng.
Úc Trì theo bản năng gật đầu, sau đó mới phát hiện ý tứ trong lời nói của hắn, kinh ngạc nói: “Ngươi không quay về sao?”
Tạ Hoài Phong hướng ánh mắt nặng nề ra ngoài cửa sổ hoà cùng đêm đen, “Không về.”
Không về, không về là có ý gì?
Lạc Nhật sơn trang tổ chức tiệc mừng thọ lớn như vậy, người có tiếng trên giang hồ đều đến Lạc Nhật sơn trang, sao Tạ Hoài Phong lại không quay về?
Úc Trì không rõ nguyên do bên trong, lại nhớ tới hôm qua nghe mấy người bàn bên nói, tiệc mừng thọ sắp đến mà sao Tạ Hoài Phong lại xuất hiện ở Giang Nam? Y biết Tạ Hoài Phong và Tạ gia không giống nhau. Y sửng sốt trong lòng, cảm thấy trong ánh mắt Tạ Hoài Phong có chút cô đơn.
Tâm tư Úc Trì mải đuổi theo Tạ Hoài Phong, y không biết nhiều lắm về địa vị trên giang hồ hiện tại, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả. Tạ Đường Phong nhậm chức minh chủ Võ lâm, ở trên giang hồ dù là lai lịch hay võ công đều được mọi người tán thành, nhưng nếu nói đến thiên hạ đệ nhất thật sự thì rất nhiều người sẽ công nhận là Phong Lưu Kiếm Tạ Hoài Phong. Phong Lưu Kiếm cũng không chỉ là một tên hiệu trên giang hồ mà còn do kiếm pháp lợi hại của Tạ Hoài Phong. Các tiền bối lớn tuổi rời khỏi giang hồ phân tranh, thế hệ mới xuất hiện lớp lớp nhưng không ai có thể nổi bật hơn Phong Lưu Kiếm.
Tạ gia bắt đề phòng Tạ Hoài Phong sao?
Tạ Đường Phong kiêng kị danh hiệu đệ nhất của Tạ Hoài Phong, hắn sợ vị trí minh chủ của mình sẽ lung lay.
Úc Trì bị chính phỏng đoán của mình làm cho khó chịu, dường như đã cảm nhận được sự cô đơn và thất vọng trong lòng Tạ Hoài Phong.
Tạ Hoài Phong đã coi Tạ gia là gia đình suốt hai mươi mấy năm, trở nên sắc bén để trở thành Tạ Tứ gia. Huynh trưởng là cha, Tạ lão gia tử không phải cha ruột của hắn nên hắn đã sớm coi Tạ Đường Phong là trưởng bối nhưng hiện tại Tạ Đường Phong lại đối xử với hắn như thế?
Úc Trì đột nhiên cảm thấy thiệp mời trong l*иg ngực trở nên nóng phỏng tay.
Sư phụ thay mặt y tìm được “Diêm Vương sầu” để có thể giải được hàn độc trên người y. Nhưng ai cũng biết hàn độc không thuốc nào chữa được, vậy còn “Diêm Vương sầu” thì sao? Có khi lại bất lực trở về thôi, tính mạng của mình chỉ có thể kéo dài đến cuối năm, mười chín năm thật ngắn ngủi, y có thể ngồi ở khách điếm cùng Tạ Hoài Phong nói mấy câu, để đôi mắt phong lưu của Tạ Hoài Phong có thể nhìn về phía mình.
Chết cũng không hối tiếc.
Y không muốn đến Lạc Nhật sơn trang, không muốn đi tìm Diệp thần y.
Muốn nói cho Tạ Hoài Phong rằng hắn đã cứu mình một mạng vào ngày tuyết rơi đó, nói có một người vì hắn mà sống tạm nhiều năm như vậy.
Hốc mắt Úc Trì hốc đỏ lên, ngẩng đầu uống xong một chén rượu. Tạ Hoài Phong nói kim hành lộ quá mức thanh đạm nhưng thật ra Úc Trì rất ít uống rượu, là rượu nhẹ cũng sẽ nóng rát từ cổ xuống bụng.
Phải chăng một ngày nào đó mọi người trên giang hồ cũng sẽ biết đến tâm tư của y? Tựa như Liễu Mạn Hương đối với hắn vậy, như vậy thì sẽ có rất nhiều người đỏ mắt ghen tị cùng cười nhạo.
-
Úc Trì cảm thấy nhẹ người, sáng sớm hôm sau đã nghe thấy Linh Lung ở phòng bên cạnh vui mừng nhảy nhót vì nhận được sáp thơm, liên thanh nói hối hận vì không đi gặp Liễu tỷ tỷ.
Y bình tĩnh đầu óc lại, tối hôm qua bị ánh mắt của Tạ Hoài Phong làm cho giật mình thiếu chút nữa đã nói ra tâm tư cất giấu nhiều năm.
Lạc Nhật sơn trang vẫn phải đi, dù không đi cũng không lý do gì để ở lại bên cạnh Tạ Hoài Phong. Đối với Tạ Hoài Phong mà nói mình chỉ là một người bèo nước gặp nhau, thậm chí người này mấy ngày trước vẫn là Dạ Tu La đồ sát một gia tộc chính phái. Tạ Hoài Phong có thể tặng thiệp mời cho y, cùng y uống rượu, nhưng cũng không đại biểu Tạ Hoài Phong tín nhiệm y.
Úc Trì đẩy cửa đi ra ngoài, thấy Tạ Linh Lung đi ngang qua cửa phòng mình.
Linh Lung vừa thấy y liền nhớ tới mối nhục hôm qua, làm một khuôn mặt xấu hai bước chạy đến cáo trạng với Tạ Hoài Phong dưới lầu, “Thiếu gia! Ngài nói đúng, Úc Trì là một cao thủ! Ngày hôm qua ta bàn luận với y, y cầm một cành cây cũng khiến ta phải chịu thua!”
Tạ Hoài Phong ngẩng đầu nhìn bọn họ, thấy gương mặt thất thần của Úc Trì, cười một tiếng, “Tỉnh rồi à?”
Hắn vừa mới dứt lời, Tạ Linh Lung lại chạy bình bịch đến, đứng thẳng trước mặt Úc Trì kêu “A” một tiếng khiến vài người dưới lầu ngẩng đầu nhìn sang bên này.
“Thiếu gia! Úc Trì tháo mặt nạ ra rồi!!”
Tạ Hoài Phong nghe thế đi lên lầu, dùng giọng điệu không biết có ý tứ gì nói “Ồ? Phùng mỗ nhất định phải nhìn xem.”
Hắn thấy Úc Trì mới vừa mới tỉnh ngủ trên đầu còn có hai sợi tóc không nghe lời chỉa ra. Tạ Hoài Phong dùng vỏ kiếm hơi nâng cằm Úc Trì lên, nghiêm túc đánh giá một phen rồi mở miệng trêu chọc.
“Úc huynh có thể nói là quốc sắc thiên hương.”
______
Mặt nóng dán mông lạnh: Là một câu thành ngữ ám chỉ những sự vật sự việc được kết hợp theo cách hoàn toàn trái ngược, hoàn toàn không ăn khớp lẫn nhau.