Thập Niên 80 Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ

Chương 8: Giáo Huấn Vệ Hồng

Bốn đứa nhỏ ngày ngốc mình mẹ chúng: “Mẹ, ngày mai mình đi nhà bà ngoại sao?”

“Nhưng ông ngoại không thích con trở về nha” Vệ Hồng bẹp miệng nhỏ nói, nó nhớ nhà ông ngoại ở trong huyện thành, có tiền, có đường, còn có đồ hộp nữa. “Bà ngoại nói ông ngoại chướng mắt mẹ là cái bồi tiền hóa trở về tống tiền”.

Mới bốn tuổi mà nói học khẩu khí thường ngày của bà Lục mồm miệng lanh lợi diễn tả đến mọi người kinh ngạc

Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ căng thẳng, đều nói họa từ miệng mà ra, đời trước Vệ Hồng cũng vì từ miệng mà xảy ra tai họa. Đời trước Vệ Hồng quen vài cái đối tượng cuối cùng đều hoàng ở nàng ngoài miệng, mười sáu tuổi năm ấy va chạm với lưu manh đầu đường xó chợ, thiếu chút nữa bị người ta…… Tuy rằng công an đến kịp lúc không có bị thương gì về mặt thân thể nhưng tạo tổn thương về tâm lý dọa Vệ Hồng sợ choáng váng, thường xuyên nói chuyện lầm bầm mỗi khi chứng sợ hãi tái phát.

Haizz một đứa con gái tốt như vậy lại thành “ngốc tử” trong miệng người khác không gả ra ngoài, năm ấy 18 tuổi liền trượt chân xuống mương.

May mắn đời này vẫn còn kịp ! Vệ Mạnh Hỉ lặng lẽ nắm tay con gái, dù con gái cô không thể gả chồng đi nữa cũng phải cho con gái cuộc sống tốt đẹp, cô không để con gái mình chết đuối ở mương thối như đời trước.

Cô nghĩ phải tìm thời gian thích hợp giáo dục lại Vệ Hồng, lúc này vẫn đứng im lặng Căn Bảo đột nhiên hỏi: “Thư giới thiệu để làm gì nha?”

“Thư giới thiệu em biết, không thể ăn được nha!” Vệ Đông ưỡn ngực lớn tiếng nói.

Vệ Mạnh Hỉ: “........” thằng nhóc này nha đúng thông minh, nói đúng qua đi à!!

Giấy bút cùng con dấu đều do văn phòng đại đội quản lý, từ nhà đại đội trưởng đến văn phòng xa một chút, chờ đội trưởng mang trở về là nửa tiếng sau.

Vệ Mạnh Hỉ tiếp nhân, cố ý nhìn nhìn không hiểu đại đội trưởng liền thở dài.

Khó trách bà Lục cảm thấy tiểu Vệ không xứng với Quảng Toàn. Một đứa không biết chữ kết hợp với kỹ sư không gọi trèo cao thì là gì?

Vệ Mạnh Hỉ dùng ngón chân cũng có thể biết bọn họ đang nghĩ gì, đời trước không chỉ mọi người nói cô số tốt, mà còn nói cô phước đức tu luyện mấy đời mới gả cho Lục Quảng Toàn.

Ngoài kia ai nói gì nói bây giờ cô không có rảnh quan tâm nữa!

Đại đội trưởng chỉ học đến lớp 2 nên cũng nhận được vài chữ. Hiện tại đến giờ thư ký cùng đoàn công văn tan tầm, chỉ nghĩ nhanh chóng đuổi Vệ Mạnh Hỉ đi nên tiền tùy tiện viết một tờ giấy giới thiệu có như không, chỉ điền tên Vệ Mạnh Hỉ vợ của Lục Quảng Toàn mà thôi. Chỉ dùng bút máy màu lam nhạt bình thường, ấn một chút mực nước mới lên.

Rời khỏi nhà đại đội trưởng, Vệ Mạnh Hỉ không thể về nhà, mang theo mấy đứa nhỏ đi dạo quanh thôn nhìn khung cảnh quen thuộc, nhớ lại đời trước rời đi thôn Thái Hoa Câu đã vài thập niên

Thôn Thái Hoa Câu rất lớn nên đội sản xuất theo quy mô đại đội. Trước kia phụ cận ba cái thôn là nhánh trung đội cùng tiểu đội của thôn nên thôn có ba cái giao lộ, cô lục lại trí nhớ của mình nhớ đến vị trí nào gần công xã nhất, đường nào khó đi nhất, rồi đường nào hẻo lánh ít gặp người nhất.

Gần đây có một số nơi nhận thầu sản xuất nên ba tiểu đội dự định cũng làm theo. Trước tình hình đó đại đội liền mở họp thảo luận bàn bạc tích cực gia tăng sản xuất.

“Mẹ đang xem cái gì á?” Vệ Hồng học theo dáng đứng của Vệ Mạnh Hỉ nhìn dáo dát xung quanh, “Con nhìn cũng không thấy gì, mẹ nhìn gì vậy? Nói cho con nghe với, đừng nói cho Vệ Đông, cũng đừng nói cho Căn Hoa Căn Bảo, đảm bảo giữ bí mật cho mẹ nha”.

Đứa nhỏ nhỏ thích hỏi chuyện người khác nhất, đây là khuyết điểm lớn nhất khi còn nhỏ, sau đó lớn lên học người ta thị phi thêm mắm dặm muối nên về sau có kết cục “Họa từ cái miệng mà ra”.

Lúc này không giáo huấn nó phải đợi đến khi nào nha. Vệ Mạnh Hỉ nghiêm mặt nói: “Vệ Hồng, hiện tại mẹ nghĩ cách làm thế nào để chúng ta có cuộc sống tốt hơn, nhưng chuyện này tạm thời không thể cho người khác biết. Về sau con sẽ hiểu, người khác không muốn nói với mình có nghĩa người đó không muốn nói, không được gặng hỏi như vậy biết không?”

Vệ Hồng cái hiểu cái không nhưng nó có điểm bị ủy khuất, không biết hôm nay nó đã làm gì mà mẹ nghiêm mặt với nó tận hai lần.

“Ngoan, không phải mẹ trách Vệ Hồng, chỉ cần con nhớ kỹ lời mẹ nói. Nếu con làm được mẹ liền thưởng cho sủi cảo được không?”

Hai mắt Vệ Hồng lập tức sáng lên: “Được, mẹ không được lừa con đấy!”

“Không lừa, nhưng cũng phải giữ lời!”

Tiểu cô nương cắn môi: “Được, ai không giữ lời là tiểu cẩu” Nó đây muốn cả đại đội biết mẹ là tiểu cẩu, hừ!”

Là đứa nhỏ nàng tự tay nuôi nấng từ lúc sinh ra, chỉ cần nó vẩu mông một cái là biết nó muốn ị phân gì, vì thế cô cảnh cáo: “Chuyện này nhà chúng ta mặc kệ là mẹ, con hay anh chị, em gái điều không được nói ra ngoài, ai nói ra ngoài thì đừng nghỉ ăn sủi cảo”.