Đế Quốc Điện Hạ Nuông Chiều Tiểu Nhân Ngư

Chương 3: Cuối cùng cũng phá vỏ

Đứng trước camera quay phim, Lance vẫn như bình thường, hắn hít sâu hai hơi, chỉ A Lạc Đức hóa hình sói cùng đứa con thứ hai Andre, ám chỉ hắn sẽ tính sổ sau với hai người, sau đó xoay người, đem lực chú ý đặt trên người con trai nhỏ Hill.

Mọi người chỉ nghe thấy tiếng vỏ trứng vỡ vụn "răng rắc", sau đó nhìn thấy một cánh tay mềm mại non nớt từ trên vỏ trứng khổng lồ vươn ra.

Cánh tay đó vung vẩy trong không trung một hồi, sau đó một cánh tay khác cũng chống vào vỏ trứng mà vươn ra.

Hill ngồi bên trong vỏ trứng, dùng hết sức lực mới có thể đưa hai tay ra ngoài. Do chiếc đuôi cá không thể kiểm soát, cậu không thể đứng dậy được, mà ở trong trứng cũng không nhìn thấy tình hình bên ngoài. Chỉ cảm nhận được vừa rồi bên ngoài còn náo nhiệt ồn ào, vậy mà bây giờ lại yên tĩnh lạ thường.

Chẳng lẽ là daddy không thích đuôi cá của cậu?

Nghĩ đến khả năng này, đôi mắt Hill lập tức rưng rưng nước mắt, còn nói chờ mong thấy đuôi cá của cậu đâu, lâu như vậy đều không thấy ai tới giúp cậu.

Hill càng nghĩ càng ủy khuất, mũi đau xót, nước mắt liền chảy xuống.

“Daddy……”

Lance sững người khi nghe tiếng gọi, lúc này mới phản ứng lại. Tâm trạng của nhân ngư khi vừa phá vỏ là nhạy cảm nhất, chỉ cần có một chút bất thường cũng có thể khiến Omega bị kích động. Đây là thời điểm mà Omega nhân ngư cần gia đình ở bên nhất.

Lance vội vàng tiến lên, định bế lấy bảo bối của mình. Nhưng hắn còn chưa kịp đến gần Hill, thì một bóng dáng đã nhanh chóng lướt qua hắn. Lance còn tưởng đó là A Lạc Đức, nên hơi chần chừ một chút. Nhưng không ngờ, chính sự chần chừ này lại tạo cơ hội cho một kẻ mặt dày nào đó chiếm tiện nghi.

Samuel ôm lấy Hill đang khóc nấc lên, cúi đầu xuống, dùng đôi mắt xanh thẳm dịu dàng nhìn cậu: "Nếu em còn khóc, ta sẽ đăng ảnh của em lên tinh võng cho mọi người chê cười."

Nghe vậy, Hill lập tức ngừng khóc, nước mắt lại tràn ra càng mãnh liệt, đôi tay cậu ôm cái đuôi, phồng mặt nói: “Anh dám.”

“Samuel điện hạ, thỉnh đem Hill cho thần.”

Hai người lúc này mới hoàn hồn, trừng mắt đầy ghen tức nhìn Samuel, không nghĩ ra vị điện hạ này muốn làm gì.

Samuel khẽ cười một tiếng, ôm Hill xoay người lại.

Lập tức, mọi người ở đây cùng người xem phát sóng trực tiếp trên Tinh Võng đều thấy rõ diện mạo của Hill.

Chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay của Hill sau khi phân hóa càng trở nên trắng nõn tinh xảo. Đôi mắt hoa đào đẫm lệ trông ướŧ áŧ đến đáng thương, hàng mi dài hơi hơi rủ xuống, đôi mắt xanh biếc lấp lánh sóng nước cùng với bờ môi đỏ mỏng khẽ run lên, còn nhỏ giọng nấc một tiếng. Hai tay cậu đang ôm lấy đuôi cá không thể kiểm soát.

Đuôi cá đại khái dài hơn 1 mét, màu ngân bạch, Từ vòng eo mảnh mai nhìn xuống tạo thành một đường cong đẹp đẽ. Những lớp vảy trong suốt xếp chồng lên nhau, dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng trắng lấp lánh, cả người phảng phất như thần thánh không thể xâm phạm.

Giang cư mận xem phát sóng trực tiếp lập tức bị mê hoặc.

“Trời ơi, điện hạ Hill thật đáng yêu!”

“Có ai muốn thành lập nhóm đi trộm nhân ngư không? Bị phạt mười năm tù cũng đáng!"

"Bình luận trên cẩn thận bị chính quyền sờ gáy đấy!"

"Cảm thấy Điện hạ Hill và Điện hạ Samuel rất xứng đôi…"

……

“Daddy.” Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Hill vội vàng vươn tay ra.

Lance lập tức tiếp nhận Hill, làm trò trước mặt mọi người, hung hăng hôn một cái.

Hill thẹn thùng dúi đầu vào trong lòng ngực Lance, chỉ còn lại cái ót cùng đuôi cá hơi cong lên, thân mật như vậy làm cậu cảm giác trong lòng ấm áp, ủy khuất lúc trước cũng không cánh mà bay đi.

“Nếu là không có chuyện quan trọng gì khác, mời các vị nhanh chóng rời đi ngay!” Phân hoá cũng kết thúc, Lance xụ mặt không lưu tình chút nào mà đuổi người, vỏ cũng phá, cái đuôi cũng nhìn thấy, đến lúc phải rời đi rồi?

Các phóng viên đành tiếc nuối tắt phát sóng trong tiếng gào thét bất mãn của cư dân mạng tinh võng.

Samuel khẽ cười một tiếng, gật đầu với André, rồi cũng xoay người rời đi.

Cho đến khi bước lên phi thuyền ở ngoài cửa, hắn mới quay đầu lại. Sau bức rèm cửa đang lay động, thấp thoáng có thể thấy gương mặt tinh xảo của Hill. Đôi mắt cậu ngoan ngoãn, dịu dàng.

Ánh mắt xanh thẳm của hắn càng trở nên sâu thẳm hơn, như thể đã nhìn trúng con mồi, không còn che giấu nữa. Trên đầu ngón tay hắn dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại ấy.

Cuối cùng… cũng tìm được em.