Khi cuộc trò chuyện về bể bơi kết thúc, Hill buồn bã chạm vào vòng tay, hỏi: "Daddy giao con cho điện hạ có phải vì đuôi cá của con không có dị năng không?" Hill cẩn thận nhìn Lance, trong đáy mắt ẩn chứa một nỗi buồn.
Lance sững lại, nhìn vào ánh mắt ươn ướt của Hill, tim hắn như bị bóp nghẹt.
"Sao con lại nghĩ vậy, Hill?"
"Con đã lén vào khoang trò chơi phải không?"
Hill im lặng gật đầu.
Lance vuốt mái tóc bạc mềm mại của Hill, trong lòng vừa sốt ruột vừa đau lòng, chẳng biết làm sao với đứa nhỏ này của mình.
"Hill, trong đầu con rốt cuộc chứa cái gì vậy? Hill, con phải biết rằng, dù con không biết làm gì thì gia đình cũng sẽ không giao con cho người khác. Việc để con đính ước với điện hạ Samuel là vì những lý do khác, sau này con sẽ hiểu thôi."
"Về chuyện dị năng, Hill, con hãy nghe cho rõ. Suốt hàng nghìn năm qua, toàn bộ tinh tế chỉ xuất hiện hai nhân ngư, huyết thống tổ tiên hiếm hoi như vậy thực sự rất ít ỏi. Vì thế, chúng ta chưa nghiên cứu thấu đáo về nó. Cho nên, dị năng là thứ có thì có, không có thì cũng đừng thất vọng, được không?"
Hill nghe vậy thì liền gật đầu, nhưng cậu chẳng thấy được an ủi chút nào. Cậu khó chịu vẫy vẫy đuôi cá màu bạc của mình, không có dị năng, vậy đuôi cá này thì có ích gì chứ?
"Hill rất muốn có dị năng sao?"
Hill kiên định gật đầu, chống tay ngồi thẳng dậy, nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé lại, trong mắt ánh lên vẻ quyết tâm: "Chờ khi con có dị năng, con muốn đứng lên vì tất cả Beta trong tinh tế, đánh chết bọn người xấu!"
Lance: …
Nghe xong câu này, bàn tay đang lén sờ đuôi cá của Hill của Lance cứng đờ. Hắn không ngờ bảo bối nhà mình lại có hoài bão lớn lao đến vậy, chẳng khác gì một thiếu niên trung nhị cả.
Nhưng rồi Lance cũng nhanh chóng hiểu ra. Khi Hill 10 tuổi, cậu từng bị hải tặc vũ trụ bắt cóc. Theo lời kể của cậu, một Beta lớn hơn cậu vài tuổi đã luôn che chở cho cậu, nhờ vậy mà cậu mới cầm cự được đến khi cứu viện đến. Nhưng người Beta ấy bị đánh gần chết rồi mất tích, khiến Hill khóc rất lâu.
Cứ ngỡ vụ bắt cóc đó sẽ để lại bóng ma trong lòng đứa trẻ, nhưng ngược lại, sau khi khóc xong, ngày nào Hill cũng bám lấy chân Andre đòi lên cơ giáp để đánh kẻ xấu. Phải biết rằng khi đó, Hill còn nhỏ hơn bây giờ, mềm mại và đáng yêu biết bao. Anh hai của cậu làm sao mà chịu nổi được? Vì vậy, anh đã dỗ dành cậu rằng: "Đợi khi nào em lớn, có dị năng thì sẽ được đi đánh kẻ xấu."
Thì ra Hill vẫn luôn ghi nhớ điều đó.
Trong thoáng chốc, Lance không biết nên nói gì.
"Daddy..."
"Hill còn nhớ những thứ mà các anh con mang về cho con để ở hồ bơi không?"