Sơn Hải Kinh là một bí bảo viễn cổ mà khai sơn tổ sư gia Thanh Vân Tông tình cờ thu được. Đáng tiếc, nó không phải pháp quyết tu luyện, mà chỉ là một quyển đồ thư ghi chép về kỳ thảo dị thú trên đời. Nhiều kỳ trân dị thú từ viễn cổ đã tuyệt tích, nên quyển sách này chỉ có thể xem mà thôi, lúc ấy cũng không được coi trọng.
Mãi đến khi Hoàn Vũ chân nhân Cổ Vân Tùng phi thăng thành công, ông mới nói rằng quyển sách này ẩn chứa linh vận bảo quang, chỉ cần tĩnh tâm đặt trước thất, liền có thể dưỡng thần, an tâm. Ông có thể phi thăng thành tiên, một phần cũng nhờ công lao của quyển sách này. Hiện tại, sau khi ông đã phi thăng, bản vẽ này được lưu lại tại Thanh Vân Tông, để che chở cho toàn bộ môn phái, tranh thủ giúp tông môn xuất thêm nhiều tiên nhân phi thăng.
Về sau, tuy không còn xuất hiện thêm tiên nhân phi thăng, nhưng số lượng đệ tử gia nhập Thanh Vân Tông lại ngày càng đông.
Nhắc đến Thanh Vân Tông, người ta liền sẽ nhắc tới phi thăng tiên nhân cùng thượng cổ bí bảo, điều này khiến tông môn thêm phần thần bí và thuyết phục, từ đó trở thành chính đạo đứng đầu thiên hạ.
Đây chính là hiệu quả do tuyên truyền mang lại.
Đại đa số người trong Thanh Vân Tông cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy Sơn Hải Kinh trong truyền thuyết này. Lúc này nghe luyện đan đại sư Tấn Vân chân nhân nhắc đến, từng người đều hận không thể mọc thêm hai đôi mắt để nhìn cho rõ hơn một chút. Cũng có những kẻ thông minh hơn lặng lẽ lui về sau vài bước, trang đầu của Sơn Hải Kinh chính là đại yêu, không biết phải lợi hại đến cỡ nào mới có thể đứng ở vị trí đó!
Tấn Vân chân nhân nhanh chóng trở về Tàng Bảo Lâu, đem quyển Sơn Hải Kinh lấy ra, mở ra ngay trước mặt mọi người. Mọi người nín thở ngưng thần, chờ đến khi thấy rõ bức họa trên trang đầu, đợi khi nhìn kỹ mỹ nhân trong tranh, rồi lại nhìn thiếu nữ đứng sau lưng yêu quái kia, quả thực giống nhau như đúc, như thể cùng một khuôn mẫu khắc ra.
Người trong tranh được họa đến thuần khiết ngây thơ, khí chất thanh thuần điềm đạm như từ trong bức tranh chảy ra, giống một dòng suối linh tuyền trong vắt thấy đáy, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy thư thái cả người. Mà thiếu nữ trước mặt thì lại lãnh đạm lạnh lùng, đứng phía sau yêu quái, còn đôi mắt liếc xéo về phía mọi người.
Tấn Vân chân nhân, vừa nhìn thấy chân dung nữ tử, liền nhớ tới những đêm mình lật xem đồ sách mà đầu óc như muốn nổ tung, lúc nói những lời này, hắn vẫn như cũ cảm thấy không thể tưởng tượng được mà hơi đỏ mặt: “Trang đầu của Sơn Hải Kinh, chúng ta nhìn không ra bản thể của nàng, chỉ có thể chứng minh thực lực nàng cực kỳ cường đại, đến mức chúng ta cũng không nhìn thấu.”
“Ngọt Ngào là yêu quái, thực lực mạnh như vậy, vậy mà còn để ngươi trùm bao tải bắt đi à!” Chu Hữu nấp sau lưng tiên nhân, ho khan sặc giọng nói.
Tấn Vân chân nhân cứng cổ biện giải, mặc kệ như thế nào, hôm nay bọn họ không thể để cho những người kia đem nữ tử này đi: “Sơn Hải Kinh có ghi, dù là yêu quái cường đại cỡ nào cũng sẽ có nhược điểm. Yêu quái tu hành ngàn vạn năm cũng có thể bị một nhành cỏ nhỏ đánh gục. Có lẽ đệ tử bắt nàng khi ấy vừa đúng dùng đúng phương pháp cũng nên.”
Trang đầu Sơn Hải Kinh, nhất định là yêu quái không thể nghi ngờ! Trong này giới thiệu ghi chép toàn là yêu quái, thượng cổ mật cuốn đệ nhất, có thể dễ dàng thả chạy sao?
Lúc này, hai người đã bắt Tô Điềm tới, Chí Thanh Tống Lộ cũng bị gọi đến. Cả hai kể lại việc Tô Điềm hại ba người như thế nào, cũng như cách bắt nàng ra sao. Bọn họ luôn một mực khẳng định, là do đầu ngón tay của nàng nở hoa, sau đó phát ra khí độc tanh hôi, khiến ba phàm nhân ngất xỉu. Khẳng định chắc chắn nàng là yêu quái, không còn nghi ngờ gì nữa.
Tiêu Vọng lập tức mắng: “Nói bậy!” Hắn linh quang chợt lóe, buột miệng thốt ra: “Các ngươi nói có mùi hôi, không chừng chính là do Ngọt Ngào thả rắm.”
Nghĩ đến đây, Tiêu Vọng càng cảm thấy lý lẽ này quá đúng: “Chỉ một tấm Định Thân Chú mà cũng bắt được người, đây gọi là phương pháp tương khắc sao? Ngươi cho rằng một tấm phù chú thôi mà có thể bắt được đại yêu tu luyện hóa hình hoàn mỹ đến mức chẳng nhìn ra yêu hình?”
“Coi lão tử là kẻ ngu dễ gạt chắc!” Tiêu Vọng phì một tiếng nhổ ra một ngụm nước bọt: “Miệng phun đầy mấy thứ như phân chó!”
Tô Điềm: “……”
Mọi người ở đây cũng đều là không còn lời gì để nói, đánh rắm mà cũng có thể hạ độc ba người, này thật đúng là không phải chuyện người thường có thể làm được, thật sự rất giống yêu quái……
Các tu sĩ Thanh Vân Tông vẫn luôn chắc chắn Tô Điềm là yêu quái, nhất định không chịu buông tha nàng. Nếu Tần Vọng Thư muốn mang người đi, tất nhiên không thể tránh khỏi việc động thủ. Y cũng từng nghe nói về Sơn Hải Kinh, đồng thời chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra quyển sách kia không hề bị động tay động chân. Lúc này, y cũng hiểu ra, Tiểu Phi muốn cứu thiếu nữ tên Ngọt ngào kia giống y như đúc thiếu nữ trong đồ phổ. Nếu Thanh Vân Tông muốn điều tra, cũng không thể cản trở được. Y muốn ra tay can thiệp, xác thật là có chút không ổn.
Y đang định mở miệng, liền nghe thấy thiếu nữ kia thong thả ung dung mở lời:
“Đồ gia truyền nhà ta, sao lại rơi vào tay các ngươi?”
Tô Điềm thò đầu ra từ sau lưng Tiêu Vọng, duỗi tay chỉ vào quyển Sơn Hải Kinh, nói: “Nhà ta vốn cũng là một tu chân thế gia, chỉ tiếc vạn năm trước thất lạc tổ truyền pháp bảo. Từ đó gia đạo sa sút, đến giờ chỉ còn lại mình ta. Không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy tổ truyền pháp bảo ở nơi này.”
“Thì ra là bị các ngươi trộm đi.” Tô Điềm ánh mắt rưng rưng, thần sắc ủy khuất nói.
Tiêu Vọng lập tức nổi giận mắng: “Các ngươi đúng là một lũ trộm cướp! Trộm tổ truyền pháp bảo của ngọt ngào, bây giờ còn muốn trộm luôn cả người nàng! Xem ta có đánh chết các ngươi không!”
Tiêu Vọng nổi giận lên không ai ngăn cản được, hắn giơ tay vung thương định lao lên. May mà Tần Vọng Thư kịp thời đưa tay ấn vai hắn, ra hiệu bảo hắn tạm thời đừng nóng vội.
Nhưng làm sao mà ấn nổi. Tần Vọng Thư vốn chỉ thuận tay nhấn nhẹ, nghĩ rằng như vậy có thể chế trụ một con trâu điên. Nào ngờ y hoàn toàn không ấn nổi, lập tức giật mình không thôi. Không ngờ lão đại trong miệng Tiểu Phi nhắc tới lại thực sự có chút thực lực. Chẳng lẽ là đại yêu đã sống mấy ngàn năm? Y lập tức ngưng thần quan sát, nhưng không nhìn ra bản thể, cũng không nhìn ra tuổi tác, đúng là sâu không lường được.
Tần Vọng Thư không ngăn được người, lại bị Tô Điềm kéo góc áo giữ lại. Nàng hỏi: “Thanh Vân Tông là thiên hạ đệ nhất tu chân đại phái sao?”
Tiêu Vọng lập tức đáp: “Ta phi! Một đám cường đạo!”
“Buồn cười!” Tông chủ Tuân Đạo chân nhân lạnh lùng nói: “Đây là cơ duyên mà tổ sư khai sơn của Thanh Vân Tông ta đạt được, thế mà ngươi dám bôi nhọ chúng ta như vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!”
“Vậy thì chính là tổ sư gia các ngươi đi ăn trộm!” Chu Hữu tự tin mười phần cãi lại.
Một câu này khiến đám người Thanh Vân Tông giận điên lên. Tuân Đạo chân nhân lạnh mặt nói:
“Ngươi nói đó là đồ gia truyền của ngươi, vậy có chứng cứ gì? Ngươi gọi nó một tiếng, nó sẽ đáp lại chắc? Ngươi nói nhà ngươi là tu chân thế gia, vậy nói ra tên nhà nghe thử xem. Nếu không nói nổi cái lý do chính đáng, hôm nay đừng hòng rời khỏi đây!”
“Còn cả mấy yêu quái các ngươi, mở miệng là chửi bới nhục mạ Thanh Vân Tông, bất kính với tông môn, tức là coi rẻ tiên uy, hôm nay cũng phải cùng nhau tự sát tạ tội!”
Tô Điềm khẽ nói: “Ta không có chứng cứ.”
Ngoại hình giống nhau không phải là chứng cứ có thể thuyết phục được đám người này. Nàng nói tới đây thì ngừng một chút, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tông chủ Thanh Vân Tông Tuân Đạo chân nhân, ngọt ngào cười nói:
“Nhưng ta gọi nó một tiếng, nó sẽ đáp lại đó.”
Dứt lời, nàng nâng tay, nhẹ giọng nói: “Tới đây, Sơn Hải Kinh, mau tới đây!”
Giọng vừa rơi xuống, quyển đồ cổ xưa kia bỗng nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, giống như mặt trời mọc phương đông, vạn trượng hào quang từ trong khe núi nhảy ra, phủ lên mọi người và vạn vật xung quanh một tầng ánh sáng ráng màu.
Tấn Vân Chân Nhân chỉ cảm thấy bản vẽ trong tay mình bỗng bay vụt lên không trung, dùng hết sức cũng không giữ lại được. Quyển đồ bình thường chẳng có chút bảo quang nào, nhìn cũng chẳng giống pháp bảo, thế mà giờ phút này lại như một viên sao băng, bay thẳng về phía thiếu nữ kia.
Tô Điềm nhẹ nhàng nắm lấy đồ sách, mỉm cười nói: “Ngươi xem, nó chẳng phải đã đáp lại rồi sao?”
Một đám người mắt đều choáng váng, trong lòng quả thực như có vạn mã cuồng loạn chạy qua, trong đầu chỉ còn một câu: đây mẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì vậy?!
Tô Điềm cúi đầu nhìn đồ sách trong tay, ánh mắt dịu dàng, khóe môi cong lên một nụ cười.
Cái gọi là Sơn Hải Kinh này, chẳng qua năm đó nàng nhàm chán, rảnh rỗi bôi vẽ chơi mà thôi. Trang đầu tiên cũng không phải nàng vẽ, mà là ai vẽ nàng cũng không nhớ rõ nữa, nàng chỉ biết chắc rằng đó là một người vô cùng quan trọng.
Ký ức trước trận đại chiến thần ma, nàng đã nhớ ra không ít. Khi đó, thiên địa vạn vật đều có thể tu hành, rất nhiều dị thú, linh thảo cũng đều có linh trí. Nàng chạy khắp nơi vẽ tranh cho bọn họ, tiện tay hỏi thêm một câu: “Ngươi thích nhất mùi gì? Ngươi sợ nhất điều gì?....”
Ban đầu ai nấy đều thành thật, từng kẻ một ngốc nghếch khai ra hết, thích gì sợ gì cũng nói rõ ràng. Nàng chỉ hỏi cho vui, chẳng mấy bận tâm, sau này náo loạn lên cũng không biết quyển sách bị ném đi đâu. Không ngờ đến hôm nay, lại trở thành thánh vật trong tay đám tu sĩ này, biến thành Sơn Hải Kinh, ghi chép nhược điểm yêu thú linh thảo, trở thành bí tịch bắt yêu hàng ma.
Dù quyển sách là nàng vẽ chơi, nhưng cho dù hiện tại nàng không còn linh khí, chỉ cần nàng gọi, nó vẫn sẽ đáp lại.
Tô Điềm nhướng mày, nhìn thẳng vào Tuân Đạo chân nhân, chậm rãi nói: “Bây giờ, có thể coi như ta đã chứng minh đây là đồ gia truyền chưa?”
Nói xong, nàng trực tiếp nhét quyển sách vào túi. Nếu còn ai không có mắt mà dám tới cướp, vậy thì đừng trách nàng không khách khí.
Đồ sách này, trong tay người khác thì chẳng phát huy được bao nhiêu tác dụng, nhưng ở trong tay nàng, lại có thể bộc lộ năng lực không tưởng, ít nhất cũng đủ để dạy dỗ đám tu sĩ này một trận ra trò.
“Đó là thánh vật của tông môn ta!” Tuân Đạo chân nhân hồng con mắt, quát lớn.
Tô Điềm nhếch môi cười khẽ: “À? Vậy ngươi gọi nó một tiếng xem xem nó có đáp lại không?”
Tuân Đạo chân nhân tức đến suýt nữa phun ra một ngụm máu già, thật là tâm muốn gϊếŧ người cũng có.