Minh Lâu bị sặc đến mức ho khan, trong mắt đong đầy nước mắt, một lúc lâu sau mới đỡ hơn, cô lộ vẻ mặt ghét bỏ nói: "Làm sao có chuyện đấy, các cậu đừng có mà nói linh tinh, tớ và Giang Thận chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, chúng tớ còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt đấy.”
"Tớ á, từng có cảm giác rung động với rất nhiều người, nhưng đối với Giang Thận." Minh Lâu lắc đầu, "Chưa từng có, tớ thật sự không có cách nào thích một người quen thuộc đến không thể lại quen thuộc hơn như vậy.”
Ghế dài bên cạnh đột nhiên yên tĩnh trong chớp mắt.
Đuôi lông mày của Thời Vãn hơi giơ lên, quay đầu nhìn về phía bức màn ngăn cách kia.
Minh Lâu hồn nhiên không biết gì cả, nhìn Cố Phán, vẻ mặt đầy sự khó hiểu: "Cho nên tớ thật sự không thể hiểu nổi, sao cậu lại bị Lục Tuyển mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo như vậy, rốt cuộc anh ta tốt ở chỗ nào vậy?”
Cố Phán cúi đầu nhấp một ngụm rượu.
Kỳ thật cô cũng không hiểu, thậm chí còn không biết, đến tột cùng thì chính mình thích Lục Tuyển từ khi nào.
Có lẽ là lúc cấp hai khi cô bị tên côn đồ chặn ở đầu ngõ tỏ tình, Lục Tuyển đã đánh đối phương đến mức gã phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Có lẽ là khi học cấp ba nhìn thấy Lục Tuyển bị tiểu cô nương xinh đẹp, đỏ mặt tặng thư tình.
Có lẽ là khi còn bé mỗi khi đến đêm giông bão, cô ôm gối đầu đi tìm Lục Tuyển, mặc dù anh luôn lãnh khốc vô tình đuổi cô về phòng, nhưng trước khi tiếng sấm rơi xuống, lại đột nhiên mở cửa phòng, duỗi tay che lỗ tai cô lại.
Hoặc có lẽ là, sớm hơn, sớm hơn nữa.
"Bá đạo, chuyên chế, thù dai, muộn tao, khống chế dục còn mạnh..." Minh Nhiêu nói một tràng dài, trong thanh âm tràn đầy sự ghét bỏ, trong nháy mắt đã kéo suy nghĩ của Cố Phán trở về, "Ba tôi cũng chưa khủng bố như anh ta.”
Thời Vãn vừa trượt điện thoại di động, vừa lười biếng nói: "Thật ra Lục đại thiếu cũng không phải không có ưu điểm.”
Minh Nhiêu: "Hả?”
Khóe miệng Thời Vãn khẽ nhếch lên, cười như không cười nói: "Bộ dạng rất là đẹp trai, nhan sắc khí chất đều cao hơn rất nhiều so với tiểu sinh lưu lượng nổi tiếng, giống như Phán Phán, đều là thịnh thế mỹ nhan.”
Minh Lâu đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo thì phá lên cười.
Công lực nói móc người khác này của Thời Vãn có thể nói là tương đối cao thâm, từng câu từng chữ nói ra khiến người ta không nói được gì, nhưng từng chữ từng chữ lại chọc vào tim của người ta.
Minh Lâu giả vờ thở dài: "Ừm... Sao lại không phải đâu, nếu không phải Lục Tuyển lớn lên đủ đẹp, Phán Phán của chúng ta mới không thèm để ý đến anh ta đâu.”
Cố Phán nghẹn cười, phối hợp, gật đầu phụ họa: "Tớ thừa nhận tớ là nhan khống(2) được chưa.”
(2) nhan khống: ý chỉ người cuồng nhan sắc, sắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp, vì vẻ đẹp của đối phương mà đem lòng yêu mến.
Ba người cứ như vậy mà nói chuyện trêu ghẹo, câu được câu không mà tròc chuyện tán gẫu, thẳng đến khi chọc cho Cố Phán vui vẻ cười to, Minh Nhiêu mới yên tâm nói đến trỏ khôi hài vào buổi sáng kia.
"Nói thật, nếu không phải Lục Tuyển còn là một con người, xóa hot search nhanh, tớ đều chuẩn bị tìm một luật sư chuyên xử lý các vụ án kiện tụng về vấn đề ly hôn cho cậu."
Hình như Thời Vãn rất bận rộn, điện thoại di động liên tục chấn động cả một đêm không ngừng nghỉ, cũng không biết là nhìn thấy cái gì, nụ cười trên mặt cô đột nhiên phai nhạt đi: "Nhiêu Nhiêu hiện tại có thể bắt đầu tìm luật sư được rồi. ”
Minh Lâu cau mày: "Cái gì?”
Thời Vãn lạnh lùng nói: "Hot search kia không phải do Lục thiếu xóa, mà là tập đoàn Cố thị.”
Cố Phán đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thời Vãn.
Một cỗ hàn ý khó có thể diễn tả trào ra từ trong long cô, chạy đến khắp nơi trong cơ thể.
Minh Nhiêu cũng choáng váng, cầm lấy nước ép bưởi uống vài ngụm lớn, lúc này mới bình tĩnh lại: "Làm sao cậu biết được?”