Mồng tám tháng ba, khung cảnh náo nhiệt tại Thần Kinh có thể so sánh với tết Nguyên Tiêu, ngay cả những người trong kinh và vùng lân cận cũng tới góp vui.
Phần lớn bách tính từ các cửa thành tiến vào đều hướng về phía bắc mà đi, võ đài diễn ra đăng khuyết được bố trí tại đầu con phố trong thành, dựa lưng vào cửa thành. Võ đài luận võ năm nay khác xa so với những năm trước, được xây dựng cao dị thường, dường như gần bằng với ba tầng lầu các, trên sân võ đài cũng cực kỳ rộng lớn.
Đăng khuyết mỗi năm tiên đế đều sẽ đích thân tham dự, ngồi ở phía trên tường thành. Nhưng năm nay Nguyên Huy đế đăng cơ lại lấy lý do long thể bất an, không thể tham dự được, vì vậy lần này đặc biệt phá lệ cho phép bách tính bước lên tường thành vây xem. Nếu không dành được vị trí tốt sẽ chỉ có thể đứng dưới lôi đài, ngẩng cổ nhìn lên phía cao nhưng cũng không thể nhìn được rõ ràng.
Mà trước đó mấy ngày, một vài trà lâu cùng quán rượu cũng nhân cơ hội nâng giá, vài kẻ quyền quý không muốn chen chút cả ngày cùng bách tính phía dưới, sẽ vào lâu các dùng giá cao để thuê cho mình một vị trí thích hợp, đa số là ở cạnh cửa sổ lầu 2 lầu 3.
Hiền Thân Vương cố ý dậy sớm, cũng vội vàng đi đến một quán rượu gần lôi đài nhất để xem, chọn vị trí cửa sổ lầu hai.
Hắn liếc mắt xuống biển người tấp nập dưới lầu, lại quay đầu nhìn nhìn trong phòng.
Từ Dương lập tức tiến lên hỏi: “Vương gia đang tìm cái gì?”
“Quan Trần đâu?” Minh Vọng nghi hoặc nói: “Hắn sẽ không quên hôm nay diễn ra đăng khuyết đó chứ.”
Từ Dương mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: “Có lẽ là công việc ở chùa Huyền Thanh quá bận rộn.”
Hiền Thân Vương vung tay một cái: “Mặc kệ hắn, không ai có thể đoán được tâm tư của hắn. Đúng rồi, nhiều ngày qua ngươi cùng Quý Dao giao thủ, có thể đánh giá được thực lực của cậu ta không?”
Hắn sờ sờ mũi, rũ mắt đáp: “Vương gia, ta đánh không lại, ngài hỏi chuyện này không phải là đang giễu cợt ta sao.”
Hiền Thân Vương xem bộ dáng khó xử của hắn như vậy, cảm thấy phiền phức nói: “Được rồi, ta biết ngươi vô dụng, mau ngồi đi, cùng ta ăn một chút.”
Đi theo Hiền Thân Vương có tới năm sáu thị vệ cùng người hầu nhưng chỉ có Từ Dương được ban ngồi, hắn có chút thấp thỏm mà ngồi xuống bên bàn, gấp hai miếng điểm tâm bỏ vào miệng, trong lòng còn cảm thán tay nghề của đầu bếp nhà này không tồi, lập tức nghe Vương gia luôn miệng nói: “Đến rồi đến rồi.”
Hắn đang nhai trong miệng một đống điểm tâm cũng giương mắt nhìn lên, nhưng phát hiện trong đám người đang đi lên lôi đài tỷ võ cũng không có thân ảnh của Quý Dao.
Mỗi năm đăng khuyết ước chừng trăm người, vì nhân số đông đảo nên sẽ chia làm ba vòng. Vòng thứ nhất rút thăm giao chiến từng đôi, người thắng sẽ được tiến vào vòng thứ hai là ba người giao chiến, trong hỗn chiến chọn ra một người thắng sau đó mới có thể đi đến vòng cuối cùng.
Tuy rằng Từ Dương nói mình đánh không lại Quý Dao nhưng kỳ thật hắn cũng có thể đánh giá đại khái về thực lực của thiếu niên, ít nhất hai vòng đầu tiên sẽ không cần lo lắng.
Hắn cúi đầu, lại hết sức chuyên chú ăn điểm tâm.
“Ha, tại sao còn có mấy gương mặt thân quen của đám người Tả Vũ Vệ, vì một trận đấu muốn thành danh mà đem mặt mũi đều vứt hết.” Hiền Thân Vương tấm tắc lắc đầu: “Tốt xấu gì cũng là Trưởng Sử lục phẩm, lại vì vị trí tứ phẩm Trung Lang Tướng chuyện gì cũng có thể làm. Đăng khuyết sẽ không cho phép võ tướng tham gia, chỉ sợ là bọn họ đều che giấu binh tịch của mình.”
Từ Dương bớt thời giờ liếc mắt một cái, rót hai chén trà uống một ngụm rồi đem điểm tâm nuốt vào, không chút để ý nói: “Ngài cũng biết tướng quân của Tả Hữu Vũ Vệ đều nổi tiếng thích áp bách người ta, rất nhiều thuộc hạ dưới trướng đều không được thăng chức, cũng vì không còn đường nào mới đến đây. Trên đời này không có nhiều vị quan biết dùng người giống như ngài.”
Hiền Thân Vương không để ý hắn đang vuốt mông ngựa, chỉ nói: “Thăng chức? Hiện giờ lại không có giặc ngoại xâm, ngoài việc lấy quân công để thăng chức cũng không còn con đường nào khác, ngươi nói xem có thể thăng chức như thế nào?”
Từ Dương lắc đầu, thấp giọng nói: “Vậy Quý Dao liều mạng cũng muốn tòng quân, thật là thiệt thòi.”
Hắn nhìn qua đã thấy trên đài bắt đầu đánh nhau, người trong quân Trường Sử thân thủ không tồi, đối diện là vị đại hán râu quai nón tuy rằng nhìn cường tráng nhưng chưa trụ được hai chiêu đã bị đánh ngã, nhìn không thú vị chút nào.
Mỗi năm đều sẽ có vài kẻ không biết tự lượng sức mình muốn tới thử vận may nhưng mà phần lớn đều sẽ bị loại ở vòng đầu tiên.
Hiền Thân Vương có lẽ cũng thấy không thú vị nên gọi hai người hầu kêu bọn họ hồi phủ dẫn thế tử đến.
Năm nay thế tử bảy tuổi, gương mặt dễ thương, da thịt mềm mại trắng nõn, Từ Dương rất thích đứa nhỏ kia, cho nên cảm thấy có chút không ổn.
“Vương gia, thế tử còn nhỏ, không thể nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu?”
Hiền Thân Vương lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Con cháu Minh gia không thể nhìn cái này? Hơn nữa, ngươi nhìn xem, hiện giờ đám người đó trên lôi đài có đổ máu sao?”
Từ Dương ngượng ngùng im miệng, khi quay đầu lại thì nhìn thấy hai người mới tới đang đánh nhau túi bụi, ngươi tới ta đi, chiêu thức tàn nhẫn.
Tập trung nhìn vào thì thấy trong số đó có một người mặc hắc y chính là Quý Biệt Vân.
“A, Vương gia ngài mau xem!”
Cùng với tiếng reo hò dưới lầu, Hiền Thân Vương cũng liếc mắt nhìn qua.
“May mà đăng khuyết đã thống nhất trang bị vũ khí không sắc bén, bằng không, ta thấy hai người bọn họ thế này, chỉ sợ không thấy máu không được.” Minh Vọng dừng một chút, càng xem càng cảm thấy không thích hợp: “Vận khí của Quý Dao không tốt, rút thăm lại chạm mặt một nhân vật tàn nhẫn như vậy.”
Từ Dương nhìn sang Vương gia nhà mình, nghĩ thầm Quý Biệt Vân rốt cuộc là vận khí không tốt hay là bị người âm thầm gài bẫy.
Trên thực tế, Quý Biệt Vân cũng rất hoài nghi.
Lúc trước hắn đã nhìn một lượt tất cả những người trên lôi đài, ngoại trừ một người cường tráng và một người trông có vẻ yếu ớt, cho dù hai người đó thân thủ không tồi cùng nhau xông lên, cũng sẽ không vượt quá 30 chiêu là có thể phân định thắng bại. Nhưng mà vị đại hán trước mặt này, làn da ngăm đen, trên mặt còn có hình xăm, thật sự khó chơi, hai người bọn họ đã đấu với nhau hơn 30 chiêu nhưng vẫn chưa kết thúc.
Lúc này nắng đã lên cao nhưng tiếng hoan hô của quần chúng dưới khán đài càng lúc càng lớn, dường như muốn xem bọn họ rốt cuộc có thể đánh được bao lâu.
Ánh mắt đại hán âm lãnh, chiêu số cũng rất lạ, dường như không phải người luyện võ bình thường mà là đang đánh cược tính mạng muốn đem Quý Biệt Vân đưa vào chỗ chết.
Vừa nhìn đã biết đây là người được đưa từ trong nhà lao ra.
Quý Biệt Vân không muốn phô bày thực lực ở vòng thứ nhất nên cố gắng tận lực mà chống đỡ không rút đao.
Đường lối dùng đao của người này không phải chém cũng không phải đâm, mà như vung chùy muốn đem Quý Biệt Vân nện xuống mặt đất. Hắn tránh lại tránh, dưới chân liên tục thoái lui về phía sau, chỉ nghe đại hán gầm lên một tiếng: “Đi chết đi!”
Trong lòng Quý Biệt Vân nghi ngờ, mọi người chỉ là tới đánh nhau, tại sao lại có kẻ còn muốn gϊếŧ người?
Chờ đến khi lui đến sát mép lôi đài, hắn mới xoay eo nghiêng người, hướng tới mệnh môn của đại hán mà đánh một chưởng.
Một chưởng vừa đánh xong, thắt lưng của đại hán bị giáng một kích thật mạnh, lập tức xương sống truyền đến cảm giác đau đớn như đứt gãy, cả người lảo đảo mà hướng về phía trước. Nhưng giờ đây thứ đang chờ đón trước mặt hắn chính là hư không cao bốn trượng, bốn phía không chỗ bám vào, chỉ có thể trừng lớn đôi mắt mà nhìn mặt đất cách chính mình càng ngày càng gần.
Nhưng trong khoảnh khắc hắn sắp rơi xuống, phía sau cổ lại bị người kéo lại, giọng nói thiếu niên vang lên: “Ai phái ngươi tới?”
Toàn thân trên dưới chỉ có mũi chân là còn ở trên lôi đài, nỗi sợ đối với cái chết đang cận kề trước mắt. Đại hán giãy giụa muốn tìm đường sống, trở tay cầm đao vung lên, mũi đao vừa lúc xẹt qua ống tay áo Quý Biệt Vân, rất may chỉ kịp cọ qua mu bàn tay hắn.
Quý Biệt Vân nắm cổ áo đại hán đem người này kéo gần một chút, lạnh giọng hỏi: “Có người phái ngươi đến gϊếŧ ta đúng không?”
Mắt thấy người này cứng miệng cũng không chịu hé răng, Quý Biệt Vân quay đầu quét nhìn một lượt những người ở phía trên tường thành, giữa vô số đám người chen chúc nhau, xa xa mỗi một khuôn mặt cũng không phát hiện có gì bất thường.
Mà đại hán vẫn còn ở dưới chân hắn, thừa lúc hắn không chú ý lại cầm đao hung hăng chém vào cổ tay hắn. Quý Biệt Vân bị tấn công bất ngờ làm cổ tay tê rần, nhanh chóng dùng sức kéo cả người đại hán ném về phía sau, làm gương mặt gã bị cọ xát mạnh trên lôi đài.
Hắn đi qua dùng chân đá văng thanh đao trong tay người này, sau đó đạp lên lưng đại hán, thấp giọng hỏi: “Gϊếŧ không được ta, ngươi sẽ chết sao?”
Vừa dứt lời, thân thể dưới chân không khống chế được mà run rẩy.
Trong lòng Quý Biệt Vân đã rõ.
Từ khi vào thành đến giờ, đối với mỗi một việc tuy rằng rất nhỏ nhưng hắn cũng không quên đề cao cảnh giác, cho nên lần rút thăm này làm hắn cảm thấy có người đang âm thầm an bài gì đó.
Đại hán gian nan ngẩng đầu nhìn Quý Biệt Vân, giờ đây ánh mắt không còn âm lãnh mà chỉ có nỗi sợ hãi.
Thắng bại đã rõ, đại hán nằm trên lôi đài không thể nhúc nhích, chờ đợi người lên khiêng hắn xuống.
Mà Quý Biệt Vân sau khi thắng trận cũng lập tức đi xuống thang lầu, có lẽ xuất phát từ lòng nghi ngờ, nên hắn vẫn cứ cảm thấy như có hàng trăm đôi mắt đang lặng lẽ nhìn chăm chú vào mình, giống như ung nhọt tận trong xương tủy.
Bách tính bốn phía dường như bị trận đánh này làm cho tâm tình mãnh liệt, âm thanh ồn ào lan truyền tới phía sau lôi đài yên tĩnh, càng làm cho nơi này mặc dù an tĩnh nhưng lại như ấp ủ một hồi bão táp.
Một khi đăng khuyết bắt đầu sẽ không nói đến đạo lý, hắn đã đi vào thế cục, cũng chỉ có thể gặp chiêu nào phá chiêu đó.
Quý Biệt Vân xuống đài, Hiền Thân Vương lại xem đến mê mẩn cả người, đến nỗi thế tử vào cửa cũng không phát hiện.
Thẳng đến khi tiểu hài tử quy quy củ củ kêu một tiếng phụ thân, hắn mới quay đầu nhưng mà cũng chỉ liếc mắt ra hiệu với Từ Dương.
Chủ tớ hai người không nói chuyện nhưng trong lòng Từ Dương rất rõ Vương gia đang muốn nói cái gì.
Tuy rằng Quý Biệt Vân không đồng ý đề nghị của Vương gia, để tướng quân Hữu vệ trình tên tham gia đăng khuyết, nhưng rốt cuộc hắn cũng là thị vệ trên danh nghĩa của Vương phủ, nếu chết ở chổ khác có lẽ sẽ khiến cho Vương phủ cũng bị điều tra.
Nếu có người muốn lấy mạng Quý Biệt Vân, lợi dụng đăng khuyết lần này sẽ là một cái cớ hợp lý, mặc kệ là kẻ nào chết ở đây cũng đều thuận lý thành chương.
Tuy rằng đăng khuyết đều được diễn ra rõ ràng như ban ngày dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, nhưng các thế lực đằng sau thao túng cũng là không nhỏ. Có không ít người tham gia đăng khuyết là nhận mệnh từ quyền quý, quyền lực của nhóm quyền quý này chắc hẳn có thể một tay che trời làm cho tất cả mọi người nhìn không ra sự thật.
Vừa rồi đại hán giao thủ cùng Quý Dao, hình xăm trên mặt rất rõ ràng, có khả năng là bị đại quan nào đó lôi ra từ trong nhà lao. Muốn khiến phạm nhân xăm hình bán mạng trên võ đài cũng không khó, chỉ cần hứa cho đối phương một chút lợi ích, như cơ hội rời khỏi nhà lao hoặc là chu cấp cho người nhà. Còn nữa, thân thủ của gã này cũng không kém, chỉ cần Quý Biệt Vân sơ hở một chút, nói không chừng sẽ bị đẩy xuống đài cao ngã chết.
Tuy rằng Từ Dương và thiếu niên giao tình không sâu nhưng vẫn nhịn không được lo lắng cho hắn.
Sau một canh giờ, vòng thứ nhất cũng kết thúc.
Trước khi bắt đầu vòng hai phải trải qua rút thăm, Từ Dương tập trung tinh thần mà nhìn, hy vọng lần rút thăm thứ nhất chỉ là trùng hợp.
Nhưng mà người thắng ở vòng đầu tiên ngoài Quý Biệt Vân còn có hai người khác Từ Dương cũng có ấn tượng, thực lực không tồi.
Ba người tỷ thí, thắng bại không chỉ được quyết định bởi vũ lực cao thấp, mà nhiều hơn là lòng người. Trong ba người chỉ có một người thắng, kết minh hay đối địch ngay lập tức sẽ quyết định tất cả.
Quý Biệt Vân và hai người khác đứng trên võ đài, cách nhau một khoảng cách.
Tuổi của hai người này cũng không lớn, thân hình lại tương tự nhau, đều là bộ dáng gầy gò thẳng tắp nhưng rất cứng cáp, binh khí cũng đều là trường kiếm, nhưng mà mặc y phục lại trái ngược nhau, một ngắn một dài. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời rút kiếm ra, giống như đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Quý Biệt Vân lập tức sáng tỏ, cái gì mà đăng khuyết, đây chính là lần độ kiếp của hắn.
Lúc này hắn cũng không thể tay không ứng phó, bàn tay nắm lấy chuôi đao, từ từ rút trường đao ra.
Ba người giương cung bạt kiếm, lúc hắn chuẩn bị đánh đòn phủ đầu, nam tử mặc trường sam bên phải lại rút kiếm nhằm về phía nam tử mặc y phục ngắn.
Quý Biệt Vân cũng không hiểu, nhịn không được cười một tiếng, nhấc trường đao gác lên trên vai.
Đây là võ đài không phải sân khấu kịch, hai tên này đang làm cái gì.
Editor: Đăng Đăng - CV: DuFengYu