Biệt Vân Hậu

Chương 15: Chợ đen

Trên đường này thường xuyên có nhiều người đi ngang qua, không phải là nơi thích hợp cãi nhau. Quý Biệt Vân trừng mắt nhìn Quan Trần một cái, liền dẫn đầu hướng đến một hẻm nhỏ đi đến. Tiếng bước chân không nhanh không chậm mà đi theo phía sau, hắn đi đến chỗ sâu nhất không có người trong hẻm nhỏ mới dừng lại.

Hắn nhìn Quan Trần, tức giận đến chau mày. Đêm qua mới nói sẽ không xen vào chuyện của hắn, hôm nay liền một đường theo dõi hắn tới nơi này.

Trong đầu hòa thượng này rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

“Ngươi có phải là đang theo dõi ta hay không?” Hắn xoay người lại hỏi một lần nữa.

Quan Trần vẫn là bộ dáng đạm nhiên kia: “Bần tăng vừa vặn xuống núi, trong lúc vô ý thấy thí chủ bước đi vội vàng, cho nên đuổi theo. Nếu thí chủ không phải đang làm việc xấu, bần tăng liền rời đi.”

Quý Biệt Vân bị thái độ trừng ác dương thiện của hắn làm đến á khẩu không trả lời được, muốn dùng ngón tay chỉ vào mặt hòa thượng nhưng lại ngại không lễ phép, vì vậy nhịn xuống.

“Ngươi ăn mặc một thân tăng bào lại làm loại sự tình này, không sợ toàn bộ Thần Kinh đều chú ý đến ngươi? Còn cố tình muốn đi theo ta………..thật là nghiệp chướng.” Hắn càng nói thanh âm càng nhỏ, trầm mặc một lát, vừa ngẩng đầu lên, Quan Trần vẫn là bộ dáng kia nhìn như không có chuyện gì xảy ra.

Quan Trần mở miệng nói: “Ở bên trong thí chủ đã tìm được cái gì? Hiện tại lại muốn đi tìm cái gì?”

Quý Biệt Vân hung tợn nói: “Đi mua một đống thạch tín.”

Tăng nhân lặng im chớp mắt một cái, lại đáp: “Nhiều thạch tín như vậy nên đến chợ đen mua, bần tăng thay thí chủ dẫn đường.”

Hắn chợt dừng lại bước chân, xoay người không thể tin tưởng nói: “Yêu tăng, ta muốn gϊếŧ người, ngươi cũng trợ giúp hay sao?”

Quan Trần nói: “Vừa rồi ở Hình Bộ, Quý thí chủ là tra được thạch tín này.”

Ngụ ý là chính mình cũng không ngốc, điểm này vẫn là có thể phân biệt rõ.

Quý Biệt Vân muốn nói lại thôi, ngược lại hỏi: “Chợ đen kia là ở nơi nào?”

Tăng nhân đi trước hắn, nói: “Chợ đen là nơi không phải ai cũng biết, thí chủ đi một mình sợ là tìm không thấy, hơn nữa phải chờ tới khi trời tối mới là lúc chợ đen bày quán.”

“Ngươi dẫn ta đi?” Hắn rất có hứng thú mà nhìn Quan Trần: “Không tốt lắm đâu, hòa thượng đi chợ đen sẽ bị người ta phát giác, làm tổn hại đến thanh danh, huống hồ ngươi lại là người bận rộn.”

Quan Trần nói: “Không ngại, bần tăng chỉ là thay người chỉ đường mà thôi, cũng không tính là làm việc ác gì. Hôm nay bần tăng xuống núi vốn chính là tới chọn mua vài đồ vật trong chùa, giờ Tuất một khắc, bần tăng ở chỗ này chờ thí chủ.”

Quý Biệt Vân hoài nghi mà nheo nheo đôi mắt: “Thật sự là không phải đặc biệt tới giám sát ta?”

Hòa thượng biểu tình như sóng yên biển lặng, không có chút sai lầm nào, đáp: “Không phải, thí chủ suy nghĩ nhiều rồi.”

Mắt thấy hỏi không ra sơ hở gì, Quý Biệt Vân cũng lười quản Quan Trần rốt cuộc muốn làm cái gì. Thích giúp đỡ mọi người cũng được, không tin được hắn cũng được, tóm lại đối với đại sự của hắn cũng không có gì ảnh hưởng, liền tùy ý hắn.

Hắn giơ tay hành lễ: “Cảm tạ sư phụ, giờ Tuất gặp nhau.”

Hành lễ thì tất cung tất kính, khi ngẩng đầu lên trên mặt lại mang theo ý cười hài hước, Quý Biệt Vân phất phất tay với Quan Trần liền đi ra ngoài, không quay đầu lại.

Quý Biệt Vân nhân dịp hôm nay muốn một mình đi dạo một vòng Thần Kinh, chủ yếu muốn quen thuộc hoàn cảnh, rốt cuộc ngày sau còn phải ở chỗ này hành sự thật lâu.

Chờ đến khi mặt trời lặn đằng tây, hắn đi tới nơi đã hẹn với hòa thượng, đi đến hẻm nhỏ vừa vặn đúng giờ Tuất, nhưng Quan Trần so với hắn lại đến sớm hơn, đang đứng chờ ở nơi đó.

Hai người không nói gì, Quan Trần tự giác đi ở phía trước dẫn đường.

Bọn họ đi ra phố, một mạch theo hướng tây mà đi. Kinh thành rộng lớn, dọc theo đường đi xuyên qua vô số phố lớn ngõ nhỏ, tuy là Quý Biệt Vân ban ngày đã đi qua, lại suýt chút nữa bị quay vòng, nhưng mà Quan Trần trước sau giống như tản bộ, khí định thần nhàn mà đi.

Đám người chen chúc dần dần bị ném lại phía sau, bọn họ rời xa phố xá sầm uất, đi vào một con hẻm tương đối rách nát.

Lại đi qua thêm mấy cái hẻm nhỏ, Quan Trần rốt cuộc dừng lại, chỉ vào ánh đèn mơ hồ cách đó không xa, nói: “Chính là nơi đó.”

Lúc này sắc trời còn chưa hoàn toàn tối, Quý Biệt Vân nương theo ánh sáng mặt trời nhìn thấy mấy cái giao lộ, cũng có người hướng tới bên kia đi.

Hắn thu hồi tầm mắt, chuyển hướng sang Quan Trần nói: “Ngươi quá bắt mắt, tìm một chỗ tránh mặt đi, nếu thấy người quen, cho dù không có ánh sáng thì người khác cũng có thể liếc mắt một cái nhận ra ngươi.”

Quan Trần: “……”

Hắn cũng không biết thiếu niên là đang nói thân hình của hắn bắt mắt hay là kiểu tóc bắt mắt. Cũng không phải lần đầu tiên hắn nghe thấy loại trêu chọc này, chỉ là từ trong miệng Quý Biệt Vân nói ra, cho nên làm hắn thở dài thật sâu. Hắn giống như ngày thường dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Thí chủ cẩn thận.”

Thiếu niên nhìn hắn cười cười: “Chợ mà thôi, không cần lo lắng, gặp lại sau.”

Quý Biệt Vân xoay người liền đi, lấy từ trong ngực ra miếng vải đen đã chuẩn bị từ trước, che lên nửa khuôn mặt, lại vòng đến phía sau mà đi.

Lại đi qua một đầu hẻm, liền thấy ven đường có một vị nam tử trung niên. Nam tử chú ý tới hắn, đốt đèn l*иg đi đến đường nhỏ, ngăn cản đường đi của hắn. Người này vóc người cường tráng, thoạt nhìn không dễ chọc vào, như là người chuyên môn thủ tại chỗ này.

“Tới làm gì?” Ngữ khí cũng không tốt.

Nếu là chợ đen, tự nhiên sẽ buôn bán một ít đồ không quang minh chính đại. Quý Biệt Vân tùy tiện nói dối: “Tới mua binh khí.”

Người nọ hoài nghi mà dùng hai mắt đánh giá hắn, lại hỏi: “Làm gì đó?”

Hắn không hề cảm tình mà cười cười: “Vừa đến Thần Kinh, được người nhờ vả tới làm buôn bán.”

Nam nhân nháy mắt hiểu rõ ngụ ý trong lời nói của hắn là có ý tứ gì, nếu tới mua binh khí, đơn giản là gϊếŧ người diệt khẩu. Chỉ là không nghĩ tới, lang quân tuấn tiếu trẻ tuổi như vậy, thế nhưng lại làm loại chuyện mua bán máu thịt.

Bất quá trong lúc vô ý hắn thoáng nhìn thấy vết sẹo sau cổ thiếu niên, nghi ngờ trong lòng liền mất hơn phân nửa, tránh sang bên cạnh, lùi hai bước: “Lần đầu tiên nên phải làm theo quy củ, đi thôi.”

Quý Biệt Vân thuận lợi thông hành, hướng theo khúc cong mà đi tới, liền nhìn thấy ánh đèn vừa rồi phát ra là từ nơi nào đến. Hai bên đường có rất nhiều người xếp hàng bày bán, đem một cái phố chiếm trọn, thậm chí còn lan tràn ra phía xa.

Phóng tầm mắt nhìn sơ qua các gian hàng, đủ loại đồ vật, thứ gì cũng đều có, thậm chí còn có một người đang bị xích sắt trói lại ngồi xổm phía trước tiểu quán, quần áo rách nát, đầu tóc rối bời, chờ người mua đi. Ký ức trong nháy mắt chợt bị gợi lên, hắn vội vàng dời đi tầm mắt, ngược lại đi dò xét hỏi thăm nơi bán thạch tín.

Nơi này khách nhân cũng không ít, chỉ là không biết được bọn họ là từ chỗ nào tiến vào, hẳn là còn có cửa ra vào khác. Hắn chen qua đám người, rốt cuộc nhìn thấy một tiểu quán, trên mặt đất bày một mảnh bố có mấy cái túi bên trên.

Quán chủ là một lão nhân, thấy ánh mắt Quý Biệt Vân quét về phía này liền chủ động mở miệng mời chào: “Tiểu lang quân có muốn đến xem dược chỗ lão nhân hay không?”

Hắn trong lòng có đề phòng, đi đến tiểu quán trước tiên hỏi: “Ở đây có những dược liệu gì?”

Lão nhân cười đến hòa hòa khí khí, cùng bộ dáng tiểu thương rất đứng đắn, không có gì hai mặt: “Đều là độc gϊếŧ chuột, ăn xong nếu một khắc liền chưa chết, tiểu lang quân mời tới đổi lại?”

Quý Biệt Vân nửa ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay khảy một chút, giống như tùy ý nói: “Ta muốn thạch tín, có không?”

Hắn nhìn về phía lão nhân, một khuôn mặt trẻ tuổi nhưng không hề non nớt, trong ánh mắt không thể che giấu mũi nhọn.

“Tất nhiên là có” lão nhân đem một cái túi mở ra, thái độ càng thêm ân cần: “Không biết lang quân muốn nhiều hay ít? Là mua độc một con hay là hai con?”

Lời này nói ra nghe đến thanh thoát nhẹ nhàng, chẳng có chút nào ẩn chứa ác ý.

Quý Biệt Vân vươn một ngón trỏ quơ quơ, mở miệng hỏi: “Ông buôn bán rất tốt nhỉ?”

Lão nhân có tiền kiếm, lúc này cười đến trên mặt tràn đầy nếp nhăn, đáp: “Rất tốt, đích xác vẫn luôn không tồi, còn có đại quan tới nơi này của ta để mua.”

Thấy đối phương đã tiết lộ đôi chút, Quý Biệt Vân không ngại thêm tí dầu, tiếp tục hỏi: “Không biết là đại quan nhà nào?”

Lời này vừa ra, tươi cười trên mặt lão nhân chợt trở nên cứng đờ: “Nơi này sao có thể nói ra……”

“Nếu như ông nói, ta đây liền mua thêm.” Sau đó hắn lại cười cười: “Bất quá là tò mò thôi, chúng ta một giới bình dân, dù là đã biết cũng không thể làm gì.”

Lão nhân do dự một lát, động tác trong tay cũng ngừng lại.

“Thôi, cũng không phải cái gì không thể nói, chỉ là ta vừa vặn biết đến người nọ mà thôi. Trước đó không lâu, có một người tới chỗ này của ta mua một chút, tuy rằng che che giấu giấu nửa khuôn mặt nhưng lão nhân ta vẫn nhận ra. Người nọ là đại phu, mở Y Đường ở thành bắc, bất quá nếu nói hắn có cái gì đặc biệt, vẫn là thường xuyên được phủ Thừa tướng mời đến bắt mạch xem bệnh.”

Thấy Quý Biệt Vân không nói chuyện, lão nhân ngữ khí nghiêm túc lên: “Ai nha, tiểu lang quân, chuyện này ngươi đừng nói với bên ngoài là do ta tiết lộ, nếu không phải ngươi chiếu cố sạp hàng của ta, ta vốn cũng không muốn nói ra.”

Hắn gật gật đầu: “Tự nhiên sẽ không, dù có nói ra cũng chẳng ai tin. Ta đi trước mua dụng cụ cắt gọt, lão ông ngươi giúp ta đóng gói, ta qua một lát liền tới lấy.”

Không đợi lão nhân đáp ứng, hắn liền đứng dậy rời tiểu quán. Tùy ý mua một đoản đao, liền theo lối vào mà rời đi. Hắn mới không có tiền mua thạch tín kia, vẫn là mau chóng chuồn đi.

Tay đấm canh giữ ở nơi đó lại một lần nữa ngăn hắn lại, xác nhận hắn mua binh khí, sau đó mới cho đi.

Quý Biệt Vân nhìn nhìn phân biệt phương hướng lúc nãy đi vào cùng Quan Trần, nhìn xung quanh khắp nơi nhưng không gặp người, bỗng nhiên bả vai bị người vỗ nhẹ một chút.

Hắn quay đầu, thấy một đôi mắt trong trẻo trộn lẫn trong bóng tối.

“Mua vật gì?” Quan Trần hỏi.

Hắn nhanh tay giơ lên đoản đao: “Tuyệt đối không có mua thạch tín, chỉ là tìm hiểu tin tức mà thôi.”

Vừa dứt lời, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nam tử mới vừa rồi canh giữ ở bên ngoài kia đang đuổi đến cùng với tiếng rống giận vang lên: “Tới náo loạn! Ngươi đứng lại!”

Quý Biệt Vân cả người giật mình, phản ứng nhanh nhạy mà bắt lấy tay Quan Trần chạy như bay, chạy vài bước mới vội vàng nói: “Đại sư chạy mau, đừng lên tiếng!”

Thân người của Quan Trần so với hắn đều cao hơn, chân cũng so với hắn dài hơn, hơn nữa quanh năm suốt tháng ở trên núi luyện ra thân thể cường tráng, cho nên chạy trốn cũng không chậm hơn so với hắn.

Tiếng bước chân phía sau hỗn độn, người đuổi theo hẳn là không chỉ một, hắn nghĩ thầm lúc này chọc phải phiền toái, tự hỏi có nên lộ mặt hay không. Tuy rằng ôm hòa thượng vượt nóc băng tường có chút khó khăn, nhưng hắn hẳn là có thể ôm được.

Đang chuẩn bị thực thi kế hoạch, liền bị người bên cạnh lôi kéo quẹo vào một hẻm nhỏ. Quý Biệt Vân thiếu chút nữa lảo đảo một cái, đang muốn mở miệng, liền nghe Quan Trần hạ giọng nói: “Đi bên này có thể cắt đuôi bọn họ.”

Bởi vì đang chạy trốn, tiếng nói của Quan Trần mang theo ngữ khí rất nhỏ, Quý Biệt Vân đột nhiên cảm thấy giống như gặp được một tôn ngọc Bồ Tát đi xuống thần đàn.

Hai người điên cuồng chạy trốn trong bóng đêm chẳng khác gì tình thơ ý họa, hắn nhịn không được bật cười, cảm giác được Quan Trần nghiêng đầu nhìn mình, liền cũng thở gấp giải thích: “Công phu của đại sư không tồi, là hạt giống tốt để luyện võ.”

Quan Trần đại sư cái gì cũng chưa nói, chỉ mang theo hắn vòng qua mấy con hẻm nhỏ, như là đang xuyên trong mê cung.

May mà phía sau tiếng bước chân càng ngày càng xa, đến cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.

Bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, Quý Biệt Vân tùy tay đem vải che mặt kéo xuống, rốt cuộc cũng có thể hô hấp thông thuận hơn. Hòa thượng đứng bên cạnh hắn không nói lời nào, trong bóng đêm l*иg ngực phập phồng kịch liệt, hẳn là đã chạy mệt, đang vội vã điều chỉnh lại hô hấp.

Sau một lát hắn cười nói: “Không hổ là đại sư, lâm nguy cũng không sợ, lại có thể phán đoán chuẩn xác như vậy.”

Ngữ khí của Quan Trần so với ngày thường có phần phập phồng hơn nhiều: “Vừa rồi ở bên trong, thí chủ đã làm cái gì?”

Quý Biệt Vân càng nghĩ càng cảm thấy vừa rồi chạy trốn rất thú vị, trong bóng đêm nhếch môi cười ngây ngô một lúc lâu, thẳng đến khi bị Quan Trần kêu một tiếng mới hồi phục lại tinh thần.

Hắn nhẹ nhàng a một tiếng mới đáp: “Ta ở bên trong cũng không có làm cái gì, chỉ là nói vài lời khách sáo nhưng lại không mua thạch tín, phỏng chừng đã bị người phát hiện, cho rằng ta muốn gây chuyện.”

Nương theo ánh trăng ảm đạm, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía thân ảnh thẳng tắp của tăng nhân, cố ý trêu ghẹo nói: “Ta vừa rồi thiếu chút nữa định ôm ngươi vượt tường, đại sư thật không nên kéo ta, bằng không sẽ không cần chạy trốn thở hổn hển như thế.”

Quan Trần lập tức cứng đờ, nhanh chóng vê chuỗi Phật châu trong tay, một lát sau nói một tiếng “A Di Đà Phật”.

Edit: Đăng Đăng - CV: DuFengYu