Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 4: Một nhà biểu di mẫu

Tác giả: Chi U Cửu

Người đào hố: Thì Là Thì Là🌼

Thời gian cập nhật: 08/12/2022

Chương 4: Một nhà biểu di mẫu

Chiết Tịch Lam nắm tay Chiết Bá Thương theo bà tử đi vòng qua nhĩ phòng, xuyên qua ba hành lang che đầy mành trúc, lại đi qua thêm một cái cổng vòm nữa, lúc này mới đến chính viện Ngũ phòng.

Tiến vào chủ viện, hai bà tử kia ở lại bên ngoài không đi vào, có một nha hoàn khoảng hơn hai mươi tuổi cười đi ra đón nàng, uốn gối hành lễ: "Rốt cuộc cũng mong ngóng cô nương đến được rồi."

Lại nói: "Nô tỳ là Xuân Sơn, hầu hạ cận thân bên người phu nhân."

Chiết Tịch Lam mỉm cười, cảm ơn nàng ấy, cũng không nói nhiều. Xuân Sơn dẫn nàng vào nhà, Chiết Tịch Lam đi vào thì thấy đã có hai người ngồi ở trong phòng.

Một người là phụ nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi, lông mày nhàn nhạt, còn có vài phần lăng lệ, trông không giống người dễ chung đυ.ng, nhưng mà sau khi bà nhìn thấy nàng thì ôn hòa, khẽ cười nói: "Dáng dấp con rất giống với a nương con."

Bà vấn kiểu tóc phi hạc kế, đeo nghiêng chiếc trâm ngọc kim ti toản, trên cổ trống trơn, lộ ra cần cổ trắng nõn. Trên người mặc áo khoác màu xanh thêu tiên hạc sợi vàng, trong tay là cái lò sưởi tay hình dáng kim hạc, vô cùng quý khí.

Lại nhìn mặt của bà, thấy có ba phần giống với a nương nhà mình, Chiết Tịch Lam đã biết rõ bà là di mẫu không thể nghi ngờ. Liền dẫn đệ đệ vội vàng dập đầu hành lễ với bà, kêu: "Di mẫu."

Chiết Bá Thương gọi theo: "Di mẫu."

Ngũ phu nhân đỡ hai người đứng dậy, tỉ mỉ quan sát cả hai một chút rồi nói: "Không chỉ có con xinh đẹp, dáng dấp Bá Thương cũng rất tốt."

Chiết Bá Thương đỏ mặt: "Đa tạ di mẫu." Trái lại không căng thẳng nữa.

Chiết Tịch Lam cũng thở dài một hơi. Chí ít từ việc phái người tới đón nàng đến bây giờ nói chuyện, Ngũ phu nhân đều thể hiện ra thiện ý và coi trọng.

Có điều bà thật sự là một người có tính tình lãnh đạm, từ đầu đến cuối trên mặt không có vẻ đại hỉ đại bi gì, nói qua mấy câu như vậy rồi thì chỉ vào một cô nương khác đang ngồi bên cạnh, nói: "Nó là nữ nhi của ta, cùng tuổi với con nhưng lớn hơn con ba tháng."

"Con cứ gọi nó là Minh Nhụy a tỷ."

Chiết Tịch Lam liền nhìn về phía Ban Minh Nhụy.

Trên người nàng ấy mặc y phục hạc văn giống Ngũ phu nhân, chỉ có điều Ngũ phu nhân là thanh hạc, nàng lại là một thân màu đỏ. Nhưng từ điều này cũng có thể biết được quan hệ giữa hai mẹ con họ không tệ.

Chiết Tịch Lam vừa suy đoán vừa hành lễ với Ban Minh Nhụy: "Minh Nhụy a tỷ."

Ban Minh Nhụy cũng đáp lễ lại, hiếu kì nhìn chằm chằm vào nàng, rồi sau đó cảm khái nói: "Ta từng nghĩ muội rất xinh đẹp, nhưng thật không ngờ muội lại xinh đẹp đến vậy."

Chiết Tịch Lam liền thở phào một hơi trong lòng. Vị biểu tỷ này trông có vẻ là người dễ ở chung.

Nàng cũng khen nàng ấy: "Minh Nhụy a tỷ cũng xinh đẹp."

Ban Minh Nhụy lại xua xua tay, tay áo rộng thùng thình theo đó lắc tới lắc lui, tính tình ngược lại là phóng khoáng: "Bộ dạng bản thân ra sao, tự ta rõ ràng mà."

Nàng xác thực không được gọi là xinh đẹp nhưng cũng không khó coi. Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, nhìn có chút tươi vui.

Ngũ phu nhân yên lặng chờ hai người khen ngợi lẫn nhau xong, sau đó nhìn mặt Chiết Tịch Lam có chút hoài niệm nói: "A nương con lúc trước cũng là người xinh đẹp nhất nhà chúng ta."

Chiết Tịch Lam cũng biết việc này. A nương nhà nàng thường hay nói lúc còn trẻ bà rất xinh đẹp, những tiểu tử trẻ tuổi trong trấn đều thích đến gần bà.

Ngũ phu nhân lại tiếp tục nói: "Dưới gối ta có một trai một gái giống với di phụ con, dáng dấp đều không như ý lắm."

Còn nói: "Bây giờ trong nhà chỉ có một mình Minh Nhụy với ta, di phụ và biểu huynh con một người là sơn trưởng thư viện Bình Châu, một người là đệ tử ở đó, đều ở lại Bình Châu, qua năm mới có thể trở về, ngày thường rất tịch liêu."

Nàng vỗ vỗ tay Chiết Tịch Lam: "Hôm nay lại thêm hai người các con, trong viện hẳn là sẽ náo nhiệt hơn."

Ban Minh Nhụy bĩu môi: "A nương thật biết chê bai con với a huynh, giống cha cũng không phải lỗi của bọn con nha."

Sau đó giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, cười vỗ tay nói: "Lam Lam đến rồi, bây giờ để con xem Tam tỷ tỷ Tứ tỷ tỷ còn dám cảm thấy mình xinh đẹp thế nào nữa."

Ngũ phu nhân liền dùng chổi lông gà trên bàn đánh nàng một cái: "Bớt gây chuyện!"

Sau đó thì nói với Chiết Tịch Lam: "Minh Nhụy thường xuyên đôi co với hai cô nương Đại phòng, nhưng đều là tỷ muội đùa giỡn nhau thôi, không sao, về sau nếu ba người bọn nó chọc con, con cũng có thể đánh chửi lại. Nếu như cảm thấy phiền thì có thể tránh đi, không qua lại với bọn nó."

Chiết Tịch Lam cười lên, vẫn không nói gì, Ban Minh Nhụy liền lớn tiếng nói: "A nương thật là quá bất công!"

Đang nói, Xuân Sơn mang theo ba bốn tiểu nha đầu tiến đến dọn cơm, Ban Minh Nhụy lập tức hành quân lặng lẽ, im lặng không nói.

Chiết Tịch Lam suy đoán nhà này có quy củ ăn không nói ngủ không nói. Nàng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đi xem đồ ăn. Chiết Bá Thương từ khi vào phòng đã không nói chuyện nhiều, bây giờ đồ ăn đã đến, lại càng chuyên tâm ăn cơm.

Hôm nay có măng phấn ti, dê tạp súp, đầu thỏ cay của Vân Châu còn có thịt kho tàu, gà hấp của kinh đô.

Lại có một vài món khai vị, cả hai tỷ đệ đều thật thích ăn. Chiết Bá Thương ăn không ít, có thể thấy cơm canh rất hợp khẩu vị.

Ăn cơm xong, Ngũ phu nhân mới nói: "Các con là tiểu bối, đã đến phủ tất nhiên phải đi bái kiến các trưởng bối khác. Vốn nên đi bái kiến hôm nay, nhưng các con đi đường xa đến hẳn là rất mệt mỏi nên ta giữ các con lại dùng bữa trước, đợi chút nữa tiêu thực thì đi nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai sau khi ăn sáng ta còn phải đưa các con đi Đại phòng."

Nam Lăng Hầu phủ tổng cộng năm vị lão gia, nhưng chỉ có Đại phòng và Ngũ phòng ở tại kinh đô, những phòng khác đều hoặc làm quan hoặc hành thương bên ngoài, quanh năm không về kinh đô.

Ngũ phòng mặc dù cũng ở tại kinh đô nhưng Ngũ lão gia và nhi tử đều không thường về kinh, Nam Lăng Hầu phủ chỉ có một nhà Nam Lăng hầu gia cùng Ngũ phu nhân mang theo nữ nhi ở, cho nên tòa nhà coi như rộng rãi.

Cho tỷ đệ Chiết Tịch Lam ở là một viện tử phía tây bên cạnh Ngũ phòng, bên trong có bốn gian phòng có thể ở, còn thêm một gian thư phòng, một phòng bếp nhỏ.

Ngũ phu nhân dẫn hai tỷ đệ đi qua, nói: "Bá Thương còn nhỏ, tạm thời không cần đến tiền viện ở để tránh hiềm nghi, chờ sang năm rồi nói sau. Như vậy, hai người các con mỗi người một phòng, còn lại hai cái làm sương phòng, cho tiểu nha đầu dùng lúc gác đêm."

Lại chỉ vào hai tiểu nha hoàn đứng cạnh cửa: "Một người tên là Xuân Huỳnh, một người tên là Xuân Phi, sau này bọn họ là người hầu hạ con và Bá Thương."

Còn nói: "Chờ thêm mấy ngày nữa ta dẫn Bá Thương đi tộc học bái kiến tiên sinh, lại tìm thư đồng cho thằng bé."

Một loạt lời nói và ý định, có thể thấy được là đã chuẩn bị từ lâu. Lúc này hai tiểu nha hoàn tiến lên hành lễ, Chiết Tịch Lam cứng ngắc nhận lấy.

Nàng chưa từng sai sử nha hoàn, trước khi đến thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện này. Lúc này muốn nói một câu không cần, nhưng lại khó mà nói, nhập gia tùy tục, nàng sợ mình không cần nha hoàn, nếu đi ra ngoài, sẽ khiến cho Ngũ phu nhân mất mặt mũi.

Nàng chỉ có thể kéo Bá Thương cùng nói lời cảm tạ với Ngũ phu nhân.

Ban Minh Nhụy đứng bên cạnh ngáp một cái, nàng cơm nước xong xuôi liền buồn ngủ, dựa vào tường nói: "Chúng ta vào phòng trước đi."

Một đoàn người đi vào phòng. Rương hòm Chiết Tịch Lam mang đến còn đặt đó chưa đυ.ng vào nhưng tất cả chăn mền xiêm y đồ trang sức trong phòng ngược lại đã chuẩn bị tốt.

Nàng lại thi lễ một cái: "Đa tạ di mẫu. "

Người này thật sự đối tốt với nàng.

Ngũ phu nhân nhàn nhạt cười cười: "Không cần cảm ơn, a nương con đã từng cứu ta."

Bà ngồi xuống, nhớ lại nói: "Mặc dù muội ấy không biết chữ nhưng lại giỏi cưỡi ngựa, cũng giỏi dùng roi, năm đó mã tặc tiến vào huyện thành, ngay cả cha ta cũng bỏ ta xuống mà đi, nhưng a nương con lại dám một mình cưỡi ngựa quay lại cứu ta."

"Sức khỏe ta yếu, không tập cưỡi ngựa được, chỉ biết đọc sách, từ nhỏ muội ấy bảo vệ ta không ít, ta chăm sóc các con cũng là chuyện nên làm. "

Nói đến đây, bà ngẩn người một hồi, dường như nhớ tới một ít kỷ niệm tốt đẹp, cười nói: "Con có luyện roi không?"

Chiết Tịch Lam: "Lúc nhỏ con từng luyện, về sau không luyện nữa."

Ngũ phu nhân: "Cưỡi ngựa thì sao?"

Chiết Tịch Lam: "Cưỡi ngựa thì biết. Người cũng hiểu, cái này là bản lĩnh để chạy trốn giữ mạng, tất nhiên phải học."

Ngũ phu nhân lại cười lên: "Phải, năm đó lúc chúng ta ở Vân Châu, a nương con cũng nói như vậy, học cưỡi ngựa được rồi, cho dù mã tặc đến cũng không sợ nữa."

"Có một năm mã tặc đến, a nương con một tay quất một tên mã tặc, trói chúng chạy như điên sau ngựa, miệng cười rạng rỡ khoa trương."

Bà nói: "Năm đó tri huyện còn muốn hỏi cưới a nương con cho con trai trưởng, đáng tiếc, muội ấy nhìn trúng cha con, không phải hắn không gả, nếu không thì cũng sẽ không qua đời sớm. Cha con, mặc dù dáng dấp tốt nhưng không phải giai ngẫu."

Chiết Tịch Lam liền dừng một chút, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời những lời này như thế nào. Ngược lại là Ban Minh Nhụy ở bên cạnh oán trách: "A nương, người nói cha người ta như vậy Lam Lam khẳng định không biết nên trả lời người như thế nào."

Chiết Tịch Lam liền cười nói cảm ơn với nàng: "Minh Nhụy a tỷ nói phải, đây là di mẫu đào hố cho con."

Ngũ phu nhân liền phát hiện vấn đề. Bất kể bà nói cái gì, nói a nương hay cha nàng, Chiết Tịch Lam vẫn luôn vững vàng vàng vàng mà ngồi, trên mặt không có thay đổi gì cả.

Nhưng nghĩ đến chuyện nàng từ nhỏ mất mẹ tang tỷ, cha lại là cái dáng vẻ kia, cũng có thể hiểu được, bèn nói: "Hôm nay con nghỉ ngơi đi, ta đưa Minh Nhụy trở về, ngày mai dẫn con đi gặp người Đại phòng."

Chiết Tịch Lam gật đầu đáp vâng, tiễn Ngũ phu nhân và Ban Minh Nhụy đi, liền lại bắt đầu thu dọn rương hòm.

Hai tiểu nha hoàn được cho rất lanh lợi, thu thập thỏa đáng hòm xiểng mà nàng mang đến rất nhanh.

Không còn sớm, Chiết Bá Thương đã rất mệt mỏi, được nàng đưa đến phòng bên cạnh đi ngủ, nàng cũng không cần tiểu nha hoàn gác đêm, chỉ một mình đóng cửa nằm ở trên giường, tâm tư không yên.

Cũng không phải là sợ hãi kinh đô cùng ngày tháng tương lai mà là bởi vì Ngũ phu nhân hôm nay nhớ lại a nương, lòng nàng liền vô cùng nặng nề, như là ngâm mình ở trong nước, còn bị đè thêm một tảng đá xuống.

Không giống Ngũ phu nhân nhớ lại a nương lúc rạng rỡ tùy ý, Chiết Tịch Lam chỉ cần nhớ tới a nương thì cũng chỉ có thể nhớ đến lúc bà không ngừng không nghỉ oán trách.

Oán trách trong nhà không có bạc, oán trách cha nàng là thám hoa lại luôn mãi không thăng quan, oán trách cha nàng luôn không về nhà, oán trách cha nàng ghét bỏ bà là lão châu hoàng* nên mới không về nhà.

*老珠黄: ngọc trai để lâu sẽ ngả sang màu vàng. Ý muốn nói người phụ nữ bị khinh thường khi già đi và xấu đi, giống như viên ngọc lâu ngày ngả vàng và mất đi giá trị quý giá.

Nàng chưa từng được thấy dáng vẻ a nương tùy ý liều lĩnh cột mã tặc vào sau ngựa chạy, cũng chưa từng được thấy bà anh dũng rực rỡ đơn thương độc mã một mình quay về cứu người.

Cho nên a tỷ luôn là người mà nàng thích nhất. A tỷ luôn đưa nàng ra ngoài khi a nương khóc lóc oán trách, mua cho nàng một viên kẹo ăn, luôn che lỗ tai nàng lúc a nương cãi lộn với cha, đưa nàng ra ngoài mua đầu hoa đeo.

A tỷ.........

Hốc mắt Chiết Tịch Lam ẩm ướt, thở ra một hơi thật sâu mới không khóc ra.

Năm đó lúc mất a tỷ đã mười lăm tuổi rồi, cùng Chu gia a huynh nhà đối diện tâm đầu ý hợp, đã định hôn, chỉ đợi thành hôn.

A tỷ cũng đã thêu xong giá y rồi.

Chiết Tịch Lam hung hăng véo mạnh đùi một cái mới không khóc lên. Nàng đứng dậy, uống một chén nước ấm rồi mở cửa sổ cho gió lùa vào.

Gió lạnh vào phòng, nàng cũng không thấy lạnh.

Trong đầu nàng chỉ hiện lên lời nói của a nương lúc bà thần chí không rõ sau khi a tỷ qua đời.

Bà nói: "Lam Lam, về sau con nhất định phải gả cho người phú quý, nếu không thì ngay cả mạng của con gái mình con cũng không cứu được đâu."

Lời này dĩ nhiên không đúng lắm, nhưng Chiết Tịch Lam cũng cảm thấy có chút đạo lý.

Dù là trẻ tuổi tình thâm, thanh mai trúc mã giống như cha và a nương vậy, trai tài gái sắc, một người không cần đích tử tri huyện cũng muốn gả cho một thư sinh nghèo, một người mười năm gian khổ học tập rốt cục khảo trúng Thám hoa, cuối cùng cũng bởi vì một chữ nghèo này mà đem tình nghĩa những năm kia chôn trong vô cùng vô tận oán trách.

Nàng thở dài một tiếng, đóng cửa sổ lại, lẳng lặng để xiêm y như vậy nằm lên, nửa đêm sau mới dần ngủ đi.

......

Một bên khác, Ngũ phu nhân đang hỏi chuyện hai bà tử hôm nay đi đón tỷ đệ Chiết gia.

"Thật sự là cận vệ của Vân Vương Thế Tử đưa các ngươi trở về?"

Bà tử gật đầu: "Vâng. Hôm nay xe ngựa Vân vương phủ vừa đến, binh lính cửa thành hai bên mở đường, lão nô biết là đến rồi, liền vội vàng đi đón biểu cô nương."

Lúc ấy cửa thành mở rộng ra, quân hộ thành kinh đô và thị vệ Vân vương phủ đứng chung vào một chỗ gần hai trăm người, bao vây toàn bộ cửa thành, rất là uy phong.

Hai người bọn họ không vào được, không tìm thấy biểu cô nương, ngay lúc đang sốt ruột, chợt nghe thấy thị vệ Vân vương phủ cho người tới tìm bọn họ, hỏi thăm người Nam Lăng Hầu phủ đang ở đâu, lúc này bọn họ mới vội vàng tiến lên.

"Bọn nô tỳ mang theo người hầu cùng xe ngựa đi, chuẩn bị chuyển rương hòm cho cô nương thiếu gia, ai ngờ không cần dùng tới chúng nô tỳ, cận vệ bên người Vân Vương Thế tử cưỡi ngựa từ phía trước đi tới, có hai người đều rất cao lớn, y phục trên người khác với thị vệ bình thường, hẳn là đầu lĩnh."

"Hai người tự mình chuyển rương hòm, còn gọi thêm mấy thị vệ cùng đi theo hai bên xe ngựa của biểu cô nương, một đường hộ tống đến cửa hông mới đi."

Bà ta nhỏ giọng nói: "Phu nhân, trước khi bọn họ đi, hai thị vệ cao lớn kia còn nhét cho Bá Thương thiếu gia một cái hộp nhỏ, về sau được biểu cô nương ôm vào lòng, cất vào trong rương."

Dù sao......Chỉ riêng dọc theo đường vào thành này cũng đủ khiến cho hai người bọn họ không dậy nổi tâm tư lãnh đạm.

Nam Lăng Hầu phủ mặc dù đúng là Hầu phủ, nhưng cũng không tính là thế gia đặc biệt lợi hại ở kinh đô. Hôm nay chỉ có một mình Hầu gia làm quan tại kinh đô, những người khác đều là thương hộ và tiểu huyện lệnh, Ngũ lão gia mặc dù là sơn trưởng, nhưng cũng không liên quan triều chính, so với những vυ' già khác thường thấy cảnh tượng hoành tráng, hai cái bà tử chưa từng thấy qua loại cảnh tượng này.

Ngũ phu nhân gật nhẹ đầu, từ trong lời nói của bà tử cũng biết đại khái tỷ đệ Chiết Tịch Lam trên đường đi hẳn không phải chịu ủy khuất gì, thế này đã đủ rồi.

Nàng nói: "Sau này biểu cô nương trong nhà cũng giống như Minh Nhụy, Minh Nhụy có, con bé cũng phải có, các ngươi nhất định không thể sơ suất."

Hai bà tử kinh sợ, lại âm thầm thấy may mắn hôm nay mình vẫn luôn vô cùng cung kính, gật đầu đáp vâng, lúc này mới lui xuống.