Nói xong, người đàn ông nằm trên người phụ nữ, vươn đầu lưỡi liếʍ đi chút rượu vang đỏ trên người cô ta, còn cố ý phát ra tiếng liếʍ nuốt, làm người nghe xong ý loạn tình mê.
Người phụ nữ nhìn người đàn ông đang trên người mình, con ngươi hiện lên một tia chán ghét, nhưng cô ta vẫn vươn tay ôm lấy hắn, nũng nịu nói: "Lưu tổng, tối hôm nay anh còn chưa thưởng em tiền boa đâu."
"Xong xuôi, anh sẽ hoàn thành cho em, cực cưng đừng làm phiền nữa, phối hợp với anh đi."
Cửa căn phòng đột nhiên mở toang ra, Trì Huyền một thân màu đen lạnh lẽo bước vào, đôi tay hắn đút vào túi quần, một bộ dáng không ai bì nổi, cuồng ngạo, khí phách, cả người thờ ơ, khiến mị lực của người đàn ông này không bao giờ có giới hạn.
"Lưu tổng đúng là có hứng thú thật đấy."
Âm thanh lạnh nhạt khiến Lưu Thiên Huy đang nằm trên người phụ nữ bỗng sửng sốt, sau đó chậm rãi bò dậy khỏi người, khi nhìn thấy khuôn mặt Trì Huyền, vẻ mặt hắn hiện lên một tia kinh hoảng, nhưng ngay sau đó bình tĩnh lại, nhổm dậy khỏi cơ thể người phụ nữ, mặc quần áo của mình lên.
Người phụ nữ khi mà nhìn thấy Trì Huyền liền ngây ngẩy cả người, người đàn ông này thật là đẹp trai, còn có vòng ngực cường tráng kia nữa, nếu có thể nằm ở dưới thân người đàn ông như vậy, không có tiền cô ta cũng nguyện ý.
Chương Hạ nhìn người phụ nữ nhấp môi, lạnh nhạt nói: "Cút ra ngoài."
Người phụ nữ sửng sốt một chút, mau chóng nhặt quần áo ở trên mặt đất, quần áo xộc xệch chạy ra ngoài, làm công việc này nhiều năm như vậy, nhìn quần áo trên người bọn họ cô ta cũng đã nhìn thấy nhiều, nếu lúc này không rời đi, người ngu ngốc có khả năng chết chính là chính mình.
Lưu Thiên Huy sửa soạn lại quần áo, ngồi xuống sô pha, trầm giọng nói: "Trì tổng, ngồi đi."
Trì Huyền nhìn hắn một cái, sau đó đi đến trước mặt hắn rồi ngồi xuống sô pha, đôi môi luôn mím chặt, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn.
"Đồ đâu?"
"Đồ nào?"
"Lưu tổng, ngươi tốt nhất đừng giả bộ hồ đồ, đạn của tôi không có mắt nhìn đâu."
"Trì tổng, tôi thật sự không biết đồ ngài hỏi là cái gì? Chẳng lẽ là hợp đồng mua đất đường vành đai phía Đông lần trước?"
Dứt lời, khẩu súng của Chương Hạ liền chĩa thẳng về phía não của hắn, lạnh lùng nói: "Lưu tổng, khẩu súng của tôi cũng không dùng để đùa, ngài tốt nhất nên nói thật, đồ ở đâu?"
Bị khẩu súng chĩa vào, tinh thần Lưu tổng lập tức trở nên luống cuống, mau chóng xua tay nói: "Tôi chỉ biết phía trên của tôi nói thứ đồ kia rất quan trọng, ngày kia sẽ được giao dịch tại khách sạn Hoa Đế."
"Phòng nào?"
"246."
"Thời gian cụ thể?"
"3 giờ chiều, tôi chỉ biết từng này, xin ngài đừng gϊếŧ tôi."
"Hừ, chậm rồi." Chương Hạ nổ súng, ngay lập tức, Lưu Thiên Huy bị nứt đầu sọ, trừng to mắt ngã xuống.
Trì Huyền liếc mắt nhìn người đàn ông ngã trên mặt đất, nhấp môi nói; "Xử lý tốt chuyện này, đừng để người thứ ba biết, chuyện lần này không phải là nhỏ, ngày kia ta tự mình đi."
"Vâng"
Phòng bar vẫn tiếp tục hoan lạc, hoàn toàn không có người phát hiện trong phòng VIP đã xảy ra một vụ gϊếŧ người.
Tô Ngộ Noãn đi theo Mục Minh Hữu tới bên quầy bar.
"Muốn uống chút gì không?"
Tô Ngộ Noãn cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó ngẩng đầu nói: "Cho tôi một ly nước chanh, cảm ơn."
"Không uống rượu?" Mục Minh Hữu lắc ly rượu mà người pha chế đã pha trong tay với cô, màu sắc đẹp mắt xuyên thấu qua lớp kính trong suốt, dưới sự phản chiếu của ánh đèn càng thêm mộng ảo đoạt người.
Mục Minh Hữu nhấp một ngụm rượu, rồi sau đó nói: "Người pha chế này pha chế ra loại hương vị rượu chính là loại mà anh thích nhất, Noãn Noãn, em không định thử một chút sao? Hương vị này so với hương vị của nước chanh ngon hơn nhiều."
Nghe xong, Tô Ngộ Noãn nhìn thử thứ trong tay anh ta, quả nhiên, ly rượu kia có rất nhiều màu sắc, nhưng không có hòa trộn vào nhau, bảy sắc cầu vồng sặc sỡ, thoạt nhìn màu sắc quả thực xinh đẹp bắt mắt, nhưng mà không biết có uống được không.
Nghĩ nghĩ, ánh mắt Tô Ngộ Noãn lóe sáng, nhìn chằm chằm vào cái ly trong tay anh ta mà tự hỏi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ vừa nghiêm túc lại vừa đáng yêu, Mục Minh Hữu cong khóe môi cười, ngây ra nhìn cô, nữ sinh này...Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh không thể kiềm chế được trái tim đập điên cuồng của mình, anh liền biết nữ sinh này không giống với những người khác,