Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão

Chương 8: Bữa sáng

“ Chào chị dâu, em là Vạn Thiếu Du, thật ngại quá, chưa báo trước mà đã theo anh ba tới đây, em không dọa chị chứ?”

Vạn Thiếu Du thu lại dáng vẻ lạnh lùng, mỉm cười nhẹ nhàng, xem ra rất lễ phép. Về điểm này cậu ấy chắc chắn tốt hơn Tống Văn Dã. Nụ cười của Tống Văn Dã mang cảm giác vừa nhã nhặn lại có hơi bỉ ổi, Vạn Thiếu Du thì ngay thẳng hơn.

Có điều sao em trai của Tống Văn Dã họ Vạn? Lẽ nào không phải ruột thịt? Nhưng nhìn hai người họ rất giống nhau.

Dù sao trong sách, chỉ cần không phải là nhân vật chính thì không được giới thiệu, nên nhất thời Giang Thính Lan không xác định được họ có phải anh em ruột hay không, cô không nói gì, mỉm cười gật đầu, càng nói càng sai, dù họ có phải là anh em ruột hay không cũng không liên quan tới cô.

Dường như Vạn Thiếu Du nhìn thấu được suy nghĩ của cô, bèn giải thích: “Nhà em có bốn anh chị em, anh ba theo họ mẹ, em và hai anh chị còn lại mang họ bố.”

Thì ra là vậy, Giang Thính Lan liền gật đầu, hảo cảm đối với cậu em chồng này lại nhiều thêm một chút. Trong tình huống như hiện giờ cô rất cần một lời giải thích như vậy, nếu không sẽ rất dễ bị người khác phát hiện điểm khác thường.

“Đúng rồi, mọi người đã ăn sáng chưa?”. Giang Thính Lan liếc nhìn thời gian, đã gần trưa, mặc dù câu hỏi này hơi thừa nhưng cô mới ngủ dậy nên tùy tiện hỏi một chút, dù sao vẫn cần phải có thái độ của chủ nhà.

“Em và anh ba ăn sáng xong mới qua đây, anh ba cũng mang bữa sáng đến cho chị.”

Hả? Giang Thính Lan nhìn về phía Vạn Thiếu Du chỉ, thực sự thấy trên bàn ăn có bữa sáng mới xác nhận bản thân không nghe nhầm, nhưng mà tại sao Tống Văn Dã mang bữa sáng cho cô làm gì?

Đừng trách Giang Thính Lan cẩn thận, khi xảy ra tình huống không rõ ràng như vậy, cẩn thận một chút không thừa.

Cô quay đầu nhìn Tống Văn Dã đang đứng bên cạnh, anh nhíu mày thu lại dáng vẻ lạnh lùng nói: “Hôm qua chị Trương gọi điện thoại nói với anh chị ấy muốn xin nghỉ phép, anh nghĩ bữa sáng sẽ không có ai làm, nên khi anh và Thiếu Du ăn sáng thì tiện thể mang tới cho em một phần.”

Lương của chị Trương là do Tống Văn Dã trực tiếp trả, tiền anh đưa tiền cho Giang Thính Lan chỉ để cô tự xài, tất cả mọi chi tiêu trong nhà đều do anh lo liệu.

Chị Trương nghỉ phép chắc chắn sẽ báo với anh, dù gì cũng liên quan đến tiền lương.

Hoá ra chỉ là tiện tay đem qua, làm cô lo lắng không biết người đàn ông này đang có âm mưu gì. Một người đàn ông quanh năm không về nhà đột ngột xuất hiện mang bữa sáng cho cô, nghe thôi cũng thấy sợ hãi rồi.

Giang Thính Lan nghĩ chỉ là thuận tiện nên cũng yên tâm, nói một tiếng “cảm ơn” rồi sau đó liền đi về phía bàn ăn.

Tống Văn Dã nhíu mày, vừa nãy còn nhiệt tình gọi “ông xã” sao bây giờ chỉ lạnh lùng nói một tiếng “cảm ơn”?

Giang Thính Lan không có thời gian để quản việc Tống Văn Dã nghĩ thế nào, cô bưng bát cháo lên chỉ ăn được vài muỗng rồi bỏ. Cô không có thói quen ăn cháo, nghĩ tới buổi trưa cô đã đặt rất nhiều món mình thích ở Tụ Phúc Lâu, vậy nên cô dứt khoát không ăn cháo nữa mà đợi đến bữa trưa.

Lúc này Tống Văn Dã đang nói chuyện với Vạn Thiếu Du, vừa nói xong, Vạn Thiếu Du đã đi lấy quần áo, xem ra hai người họ chuẩn bị đi ra ngoài.

Giang Thính Lan chỉ ước anh không trở về nhà nữa, nhưng nghĩ tới mật mã thẻ cô còn chưa biết nên vội hỏi: “Hai người đi ra ngoài sao?” Bởi vì quá vội nên đầu gối không cẩn thận va vào chân bàn ăn bằng gỗ cứng khiến cô đau đớn đến nỗi nhíu mày lại.

Tống Văn Dã nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của cô không hiểu sao có chút thương xót. Đây là lần đầu tiên bản thân cô tỏ ra mình thật sự cần anh, đột nhiên trong lòng cảm thấy có hơi áy náy, đi tới dặn dò cô: “ Cẩn thận một chút, anh có việc gấp, tối nay anh sẽ về nhà.”