Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão

Chương 5: Tụ Phúc Lâu

Nhưng cũng may trong nhà bao ăn bao ở, ba trăm coi như tạm thời đủ dùng.

Chỉ là hiện tại có một vấn đề, cô làm thế nào có thể thần không biết quỷ không hay lấy được mật mã thẻ ngân hàng từ chỗ Tống Văn Dã, trong đó chính là phí sinh hoạt của cô đấy.

Trước khi ra ngoài, cô cũng đã tìm thử xem có món đồ nào thuộc về nguyên chủ không, nhưng có thể nói nguyên chủ là một người không xu dính túi, còn không bằng nô ɭệ tư bản như cô, tốt xấu gì thì trong thẻ ngân hàng của cô cũng có tới hai mươi ngàn.

Giang Thính Lan vốn đang muốn dựa vào phí sinh hoạt còn dư để làm tiền vốn đãi vàng.

Hiện tại chỉ còn có ba trăm, thì có thể làm gì chứ?

Kết quả, trong lúc ăn cơm tối chị Trương còn nói cho cô biết, ngày mai phải về nhà một chuyến, xin phép nghỉ một ngày.

Giang Thính Lan nấu cơm không tốt, nghĩ tới ba trăm còn lại sắp phải tiêu hết, nhất thời có chút khổ sở.

Tâm tình hào hùng hăng hái chuẩn bị làm chuyện lớn một phen của cô cũng bị ảnh hưởng.

Chị Trương nghĩ cô lo lắng việc cơm nước, còn nói: "Tiểu Giang, ngày mai cô có thể gọi điện cho Tụ Phúc Lâu. Trước khi ra ngoài, ngài Tống đã nói, nếu cô ngán đồ nấu trong nhà lại không muốn ra ngoài ăn thì có thể gọi điện cho Tụ Phúc Lâu, bảo bọn họ giao đồ ăn tới, mỗi tháng ông ấy đều có phái người tới tính tiền."

Hả? Còn có chuyện tốt như vậy sao? Giang Thính Lan nghĩ, kỳ thật ông chồng cô nhặt được này cũng khá tốt đấy nhỉ.

Ngoại trừ không có tình yêu, thật sự là cái gì cũng cho cả, vừa hay cô cũng không cần tình yêu. Tình yêu nào có thơm hơn tiền tài được?

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Chị Trương, chị có số của Tụ Phúc Lâu không?" Hiện tại Giang Thính Lan không có trí nhớ về bất cứ chuyện gì, không thể nào ra ngoài tới đó một chuyến được, huống chi cô còn không biết Tụ Phúc Lâu đó ở nơi nào.

"Tôi nhớ bên cạnh điện thoại có một cuốn sổ nhỏ." Chị Trương nói xong thì đi tới bên cạnh điện thoại, cầm cuốn sổ về đưa cho cô.

Giang Thính Lan nhanh chóng lật xem, quả thực có ghi vài số điện thoại, cái đầu tiên chính là ngài Tống, Tống Văn Dã?

Sau đó thì có số của Tụ Phúc Lâu, còn có một thầy Lý.

Những cái khác Giang Thính Lan không quan tâm, chỉ ghi nhớ mỗi số của Tụ Phúc Lâu.

Sau khi chị Trương về, Giang Thính Lan cũng lên lầu đi ngủ.

Cô còn đang rối rắm việc có nên nói về ý tưởng gây dựng sự nghiệp cho Tống Văn Dã biết hay không? Nếu muốn động tới phí sinh hoạt mà hắn chu cấp thì chắc là phải nói, cô còn phải hỏi hắn về mật mã thẻ ngân hàng nữa đấy?

Giang Thính Lan cho rằng mình sẽ mất ngủ, kết quả không ngờ, nệm Simmons của thập niên 90 lại rất thoải mái, vừa nằm đã thấy tới hừng đông.

Trước khi ngủ, cô suy đi tính lại vẫn quyết định gọi điện thoại thông báo cho Tống Văn Dã một tiếng, cho dù thế nào thì cô vẫn đang mang cái danh là vợ của hắn.

Nói là làm, Giang Thính Lan rửa mặt mũi xong thì đi xuống lầu, tính gọi cho Tống Văn Dã.