Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão

Chương 3: Chị Trương

Sau khi xem hết cốt truyện, cảm xúc của Giang Thính Lan có chút mênh mông mãnh liệt, sống ở đâu thì yên ở đấy, cầm tiền rồi thì nên ăn thì ăn nên uống thì uống, nên gây dựng sự nghiệp thì cứ gây dựng sự nghiệp, đàn ông hay mẹ kế gì đó đều con mẹ nó vứt hết đi, dù sao cũng không ở cạnh người.

Giang Thính Lan nhìn thời gian, vừa mới tám giờ, dù sao cũng không ngủ được nữa, cô lập tức đứng lên, đi làm quen với hoàn cảnh lạ lẫm này.

Lúc cô đi vào phòng tắm, nhìn thấy người trong gương thì suýt chút nữa bị dọa ngã ngửa. Không ngờ nguyên chủ lại giống cô như đúc, đây là lý do xuyên thư sao?

Giang Thính Lan rửa mặt xong ra ngoài, mở tủ quần áo của nguyên chủ.

Không thể không nói, nguyên chủ là một người cực kỳ thích chưng diện, trong tủ quần áo treo toàn những bộ đồ xinh đẹp, chỉ là thẩm mỹ của cô và nguyên chủ vẫn có chút khác biệt. Trên bàn trang điểm, ngoại trừ đồ dưỡng da thì chính là đủ loại đồ trang điểm, son môi xếp thành hàng.

Điểm này thì cô rất hài lòng, không cần phải cố ý thay đổi cách sống, bớt việc.

Thay quần áo xong, Giang Thính Lan lại mở tủ đầu giường ra, bên trong có một tấm thẻ cùng tiền mặt.

Thời đại này vẫn là thời đại thanh toán bằng tiền mặt, cô đếm thử một chút, tiền mặt có khoảng một vạn.

Với tiền lương trung bình mấy trăm một tháng như hiện giờ, số tiền này có thể coi là nhiều, hơn nữa còn có một tấm thẻ, không biết bên trong có bao nhiêu tiền, đợi lát nữa cô ra ngoài tra thử, chắc cũng không ít.

Trong sách, người đàn ông kia mặc dù không cho nguyên chủ tình yêu, nhưng phương diện tiền tài thì vô cùng hào phóng.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Giang Thính Lan nghĩ vậy thì bỏ tiền và thẻ vào túi đặt trên tủ, nhìn logo thì là một nhãn hiệu mà đời sau không thể mua nổi, hiện tại cũng chỉ có vài cái.

Cất tiền và thẻ xong cô đi xuống lầu.

Vừa xuống tới nơi, cô đã nghe thấy tiếng chuông cửa, khi mở cửa thì thấy một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi đứng trước cửa.

Bà chị này nhìn thấy cô thì nhiệt tình cười nói: "Tiểu Giang, không phải hôm qua cô nói muốn ăn đồ ở Tứ Quý Viên vào buổi sáng sao? Tôi thuận đường đi qua mang tới cho cô này."

Trong nhà có thuê một người giúp việc, là loại hình không ở lại, phụ trách ba bữa một ngày, thuận tiện quét tước vệ sinh.

Giang Thính Lan biết có người giúp việc, nhưng trong trí nhớ không có hình ảnh liên quan, chỉ là nghe bà chị trước mặt nói vậy thì đương nhiên cũng biết đây là người giúp việc trong nhà.

"Cảm ơn chị Trương." Cô mỉm cười gật đầu, đi về phía phòng ăn.

Chị Trương vội vàng xách bữa sáng qua, lúc dọn đồ ăn thì nhìn Giang Thính Lan thêm mấy lần. Rõ ràng mỗi ngày chị đều nhìn thấy người, nhưng hôm nay dường như đẹp hơn hẳn, giống như ngôi sao điện ảnh vậy.

Nhưng chị chỉ là một người giúp việc cũng không tiện lắm lời, nhanh tay dọn bữa sáng lên bàn xong thì bắt đầu đi quét tước vệ sinh.