Cách Biệt Tuổi Tác Không Rõ

Chương 2-1: Hai người họ dùng cái này?

6.

Ninh Hoảng là từ sau khi du lịch trở về thì xuất hiện biến hóa.

Ngủ một giấc dậy là bao ký ức sau tuổi 18 đều quên sạch không còn một mảnh, thậm chí cậu còn hoài nghi bản thân có phải là xuyên thời gian đến mười sáu năm sau hay không.

Ninh Hoảng 18 tuổi vẫn là một ca sĩ underground vừa rời xa quê hương, vừa ngáo vừa ngơ, cộng thêm kém duyên nên còn nghèo.

Bởi vì quên hành lý mà mình đã gửi thành ra không còn một đồng dính túi phải chạy tới một quán bar làm thêm ca tối, được chừng hai ngày thì được Lục - bị chú nhỏ bỏ rơi - Thầm đã tìm đến nơi.

Người nọ vừa mới hát xong cả một buổi chiều, buổi tối còn phải biểu diễn.

Ninh Hoảng thu nhỏ lại, eo mềm, miệng thì hồng hào non nớt. Tóc ngắn xịt keo cố định, phơi bày gương mặt đầy ngạo mạn nhưng lại có chút ngây ngô thời niên thiếu, đuôi mắt còn dán ít kim tuyến lấp lánh, ánh mắt nhìn người ta đều mang theo vẻ quật cường khó thuần.

Cậu vừa mới biểu diễn xong, mồ hôi trượt theo dọc cằm, chảy xuống dưới ngực làm thấm ướt một mảng áo nhỏ, cánh tay gầy nhưng rắn chắc thấp thoáng miếng cơ bắp cũng lấp lóe ánh nước.

Một đôi giày da thủ công bắt mắt xuất hiện ở trước mặt cậu.

Ninh Hoảng có hơi cảnh giác, lại có một chút hoang mang, cậu cầm đàn ghita cau mày nhìn Lục Thầm, hỏi: "Anh là ai? Tìm tôi làm gì?"

Cậu như vậy thật sự là quá xinh đẹp. Toàn thân tươi roi rói như con cua bày trên bàn trong độ tháng chín, xung quanh ngát hương thơm, ngay cả lớp vỏ cứng bao bọc bên ngoài cũng là một màu đỏ hấp dẫn.

Lục Thầm nào có nghĩ tới việc chú nhỏ bị bé lại đâu, anh chỉ theo tung tích tra được đến đây, vừa trông thấy người này bấy giờ mới vô cùng lo lắng tìm tới chỗ ai kia.

Nào ngờ vừa thấy mặt thì đã bị vẻ đẹp tuổi thanh xuân của cậu đánh sâu đến rơi rớt tan tác. Đầu óc vốn đang nôn nóng giờ lại ngơ ngơ ngác ngác không rõ đông tây nam bắc là cái chi nữa, cả buổi trời không nói được một câu.

Trong mắt Ninh Hoảng, người đàn ông 30 tuổi một thân đầy hàng hiệu xa xỉ trước mặt này đây chẳng khác nào mấy tên đàn ông lưu manh giả danh trí thức đang dùng ánh mắt như lang sói nhìn chằm chằm cậu, thiếu điều muốn nuốt luôn cậu vào bụng vậy.

Mấy ánh mắt như này cậu đã gặp quá nhiều rồi.

Hảo cảm bỗng chốc rớt xuống 30 điểm.

Lại nhìn tiếp nữa, trông người này khá đẹp trai nhã nhặn, khí chất cũng ấm áp, nhưng dưới mí mắt lại có một mảng xanh nhạt không tương xứng tý nào, nhìn rặt một vẻ là túng dục quá độ.

Lại giảm thêm 10 điểm nữa.

Lục Thầm chậm rãi tìm từ giải thích cho cậu, nói rằng thật ra cậu bị thu nhỏ, bởi vậy nên đã quên mất một số chuyện, nhưng chúng ta vốn là một đôi.

Anh mất đi ký ức, hẳn cũng cảm thấy kỳ lạ lắm đúng không.

Tình huống này vô cùng giống với mấy tên nhà giàu bất nhân muốn dụ dỗ thiếu niên xinh đẹp.

Còn có phần giống bệnh nhân mắc chứng vọng tưởng.

Ninh Hoảng mặt không cảm xúc mà nói thầm một tiếng: "Lừa quỷ đấy hả, ông đây không thích đàn ông."

Lục Thầm nghĩ thầm, bớt xạo, lúc trước anh thích nam sinh là em đây này.

Còn trắng trợn táo bạo nói thích người nghe lời nữa kìa.

Nhưng đối với Ninh Hoảng bị teo nhỏ thì chỉ dịu dàng nói: "Thật mà, anh nhìn kỹ lại xem."

Ninh Hoảng nhìn anh nửa ngày, nhíu mày, rồi vẫn kiên định mà lắc đầu: "Không thể nào, sao tôi có thể thích một người lớn tuổi hơn mình nhiều thế được cơ chứ."

Lục Thầm bị đả kích trầm trọng.

Trong đầu anh lướt qua một vạn câu lớn tuổi lớn tuổi...

Chú nhỏ của anh ghét bỏ vì anh lớn tuổi.

Ninh Hoảng nhìn không ra tâm tư của người trước mắt bèn xách guitar lên quay đầu bước đi.

Lục Thầm lọ mọ đi theo sau cậu.

Ninh Hoảng xoay đầu hỏi: "Anh làm cái gì thế? Biếи ŧɦái hả?"

Lục Thầm nói: "Anh có đói bụng không, em dẫn anh đi ăn."

Bụng Ninh Hoảng đúng lúc phát ra tiếng đánh trống.

-----người này sao lại biết cậu chưa ăn no?

"Anh có mục đích gì?"

Lục Thầm lại nói: "Có điều kiện, em sẽ đưa anh đến bệnh viện kiểm tra một lần coi sao. Còn về quan hệ của chúng ta, em sẽ nghĩ cách chứng minh cho anh xem."

Ninh Hoảng liếc xéo anh nửa ngày.

Cậu thầm nghĩ tên biếи ŧɦái này mắc gì lại nghiêm túc đến vậy.

Thế là bèn nghĩ ngợi trong chốc lát.

Cậu sờ túi tiền trống trơn, sau đó nhướng mày hỏi: "Ăn cái gì thế?"

"Làm cua gạch cho anh ăn." Gà mẹ nói: "Giờ là thời điểm cua đang béo."

Hầu kết của Ninh Hoảng rõ ràng giật giật.

Cua ư.

Từ lúc rời quê đến giờ, đã lâu không được ăn rồi.

Ở nhà hấp cua lúc nào cũng thơm nhất, thịt trắng mềm, thơm ngon, gạch tràn khắp mai, khi nhấc mai ra còn nóng hôi hổi, nóng hầm hập mà chấm tương, chỉ một con cũng ăn hoài không hết.

Cua biển tươi, cua đồng.

Còn hơn cả một bàn mỹ vị trước mặt.

Bụng kêu ục ục đến dữ dội hơn.

Thế nhưng vẫn vội vàng vuốt nước miếng làm bộ thờ ơ.

Ninh Hoảng 18 tuổi, nghèo khiết hủ lậu rất tham ăn, lại còn chết vì sĩ diện, cậu tự cho là mình đã che giấu tốt lắm.

Có điều ở trước mặt người yêu tương lai chung sống nhiều năm không chỗ nào che giấu được.

Bỗng nhiên cậu lại bắt được từ ngữ trọng điểm: "Cái gì mà làm cho tôi, anh muốn mang tôi đi đâu hả?"

Lục Thầm nén cười, song lại nhịn không được mà xót cho cậu, rồi dịu dàng nói: "Về nhà — của hai chúng ta."

Ninh Hoảng há miệng thở dốc, lập tức muốn cự tuyệt.

Nhưng lời đến miệng lại bị nuốt xuống.

Tên biếи ŧɦái này lúc cười rộ lên lại rất giống người tốt.

Làm cậu cảm giác có chút... An tâm lạ lẫm.

Còn có hơi thèm.