Nữ Vương Trọng Sinh Trở Về

Chương 5: Gặp Ma

Tiễn Lâm Tử Hạo về, Tô Mộng Kỳ mới giả vờ quan tâm tới vết thương của tôi, thực tế cô ta chỉ muốn thăm dò quan hệ giữa tôi và Lâm Tử Hạo đã tiến triển tới mức nào mà thôi, tôi ngượng ngùng nói : “Mấy ngày trước Tử Hạo đã tỏ tình với chị, giờ bọn chị đã là người yêu rồi.”

Sắc mặt Tô Mộng Kỳ lập tức trắng bệch, cố gắng mỉm cười chúng mừng chúng tôi, tôi giả vờ không nhìn thấy sự đố kị trong mắt cô ta, ngây thơ nói với cô ta đừng cho cha mẹ biết, nếu không cha mẹ lại trách tôi yêu sớm, miệng cô ta đồng ý nhưng tôi biết cô ta khẳng định sẽ nói ra.

Vừa trở về phòng liền thấy mẹ tôi mặc đồ ngủ đi qua đây.

Mẹ tôi tên là Diệp Bội Lan, năm nay ba mươi bảy tuổi, ông ngoại tôi là người sáng lập công ty đá quý Minh Hoa, ông chỉ có một gái một trai nên rất yêu thương bọn họ. Trước khi gả cho cha tôi, bà chính là đại tiểu thư Diệp gia, chẳng những xinh đẹp mà còn thấu hiểu lòng người, rất nhiều người muốn cưới được mẹ nhưng không hiểu sao bao nhiêu thanh niên tài tuấn khi ấy không lọt được vào mắt bà mà lại chọn trúng người cha xuất thân nông thôn này. Mẹ tôi sống chết đòi gả cho cha khiến ông bà ngoại không còn cách nào chỉ có thể mua cho bọn họ một căn nhà, sau đó lại cho thêm một khoản tiền lớn hy vọng cha có thể đối xử tốt với mẹ tôi.

Cha tôi cũng coi như có chút năng lực, ông dùng số tiền mà ông ngoại cho để bắt đầu kinh doanh, không ngờ việc kinh doanh càng ngày càng phát đạt, ngắn ngủi mười mấy năm đã trở mình thành ông chủ công ty bách hóa Tô thị.

Mẹ lại bắt đầu răn dạy tôi : “Sao muộn như vậy con mới về? Con gái con đứa làm vậy còn ra thể thống gì?"

Nếu là trước kia tôi nhất định sẽ cãi lại mẹ, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ nghiêm khắc của bà ấy tôi chỉ cảm thấy nhói lòng, trong cái nhà này chỉ có mẹ mới là người thực sự yêu thương tôi. Bà ấy nghiêm khắc với tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho tôi, trước kia sao tôi lại ngu ngốc không hiểu được khổ tâm của bà chứ?

Kiếp trước chính là vào năm tôi mười bảy tuổi này, mẹ bị người ta hại chết. Được gặp lại bà lần nữa khiến tôi rất vui vẻ, may mắn mình còn có cơ hội bảo vệ bà.

Tôi nhào vào lòng ngực mẹ, khóc bù lu bù loa.

Từ khi Tô Mộng Kỳ bước chân vào nhà tôi, cướp đi sự yêu thương của cha mẹ, tôi liền rất ít khi thân cận với mẹ, bà thấy tôi làm như vậy chân tay có vẻ luống cuống, giơ tay xoa xoa đầu tôi, nói : “Khóc cái gì mà khóc, có ai bắt nạt con à? Sao đầu lại bị thương thế kia?”

Tôi vừa khóc vừa không nhịn được muốn cười, mẹ tôi chính là như vậy, rõ ràng quan tâm tôi nhưng cứ phải hùng hổ nói chuyện với tôi, cũng khó trách vì sao kiếp trước tôi hay cãi nhau với mẹ. Tôi thút thít kể lại những lời vừa nãy đã kể với Lâm Tử Hạo cho mẹ nghe.

Mẹ tôi tức giận chọc chọc trán tôi, nói : “Trước đây mẹ đã nói rồi, Lý Dĩnh kia không phải đứa con gái tốt, con đừng chơi với nó con cứ không nghe, giờ biết khổ rồi chứ?”

Tôi nước mắt lưng tròng che trán lại, làm nũng : “Mẹ à, đầu con đã đau vậy rồi mẹ còn chọc con như vậy.”

“Không chọc thì sao con nhớ lâu được.”

Tôi ôm cánh tay mẹ, dựa vào vai bà rồi nói : “Mẹ, con sẽ nhớ kĩ chuyện này. Sau này con sẽ không bao giờ qua lại với những người không đứng đắn nữa, con sẽ không làm mẹ tức giận.” Sau này con sẽ bảo vệ mẹ, bảo vệ mẹ khỏi những kẻ xấu đó.

Mẹ tôi hoài nghi nhìn tôi chằm chằm, bà không ngờ tôi sẽ nói ra những lời này, còn hỏi có phải tôi bị người ta đánh tới ngốc luôn rồi không, thế là cảm xúc bi thương đều bị nghẹn lại, tôi ôm chặt cánh tay bà, nói : “Mẹ cứ yên tâm chờ xem, con sẽ không làm mẹ thất vọng đâu.”

Biểu cảm của mẹ tôi vẫn nửa tin nửa ngờ, có điều cũng không sao, tôi tạm biệt mẹ bảo tôi phải đi ngủ sớm chút, ngày mai còn phải dậy đi học nữa.

Nhưng lúc mẹ tôi xoay người rời đi tôi đột nhiên lại nhìn thấy sau lưng bà có một đứa bé trai đi theo sau, đứa bé chỉ lớn tầm một hai tuổi, cả người trần chuồng, dáng vẻ vừa mới biết đi, bàn tay nhỏ mũm mĩm nắm chặt ống quần mẹ tôi.

Tôi còn tưởng mình hoa mắt, vì thế dùng sức xoa xoa hai mắt, nhưng nhìn lại vẫn thấy đứa bé đó bám vào ống quần mẹ tôi đi vào phòng, tôi hoảng sợ, nói : “Mẹ, chân của mẹ………”

Mẹ tôi kỳ quái cúi đầu nhìn xuống chân, hỏi : “Chân mẹ làm sao?”

Dưới chân bà, đứa bé trai vẫn túm chặt ống quần, nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, gương mặt nó tái nhợt không chút huyết sắc, toét miệng cười hở khuôn miệng còn chưa mọc răng với tôi.

Mẹ tôi hình như không nhìn thấy sự tồn tại của nó, bà ngẩng đầu hỏi tôi muốn nói gì, tôi cảm thấy không thích hợp, sống lưng lạnh toát, ấp a ấp úng nói không ra lời, mẹ tôi thở dài, hỏi : “Có phải lại hết tiền rồi hay không?”

Tôi vội vàng gật đầu.

Bà tức giận nhìn tôi, nói : “Vừa mới đầu tháng, sao đã tiêu hết rồi?”

Tôi há miệng thở dốc, vừa định nói chuyện, mẹ đã lắc lắc đầu, nói : “Thôi, ngủ sớm đi, mai mẹ đưa cho.”

Nháy mắt lúc mẹ đóng cửa lại, tôi nhìn thấy đứa bé kia rúc vào đùi mẹ, đôi mắt to đen thăm thẳm nhìn chằm chằm vào tôi, trông thật đáng sợ.

Sau lưng tôi toát mồ hôi lạnh, không ngờ trên đời này thực sự có ma, chỉ là kiếp trước tôi chưa từng gặp phải chuyện này, chẳng lẽ sau khi trọng sinh đôi mắt cũng trở nên đặc biệt, có thể nhìn thấy thứ mà người khác không thấy?

Hơn nữa, vì sao đứa bé kia lại bám lấy mẹ tôi? Nó có ác ý với mẹ không? Tôi lăn qua lộn lại trên giường miên man suy nghĩ, cả đêm không ngủ ngon được.

Sáng hôm sau, tôi vừa rửa mặt xong thì mẹ tôi bước vào phòng, tôi cố ý nhìn ra phía sau mẹ, đứa bé tối qua không thấy đâu nữa, tôi tưởng là nó đã rời đi nên nhẹ nhàng thở ra.

Mẹ tôi đưa cho tôi mấy trăm tệ, dặn dò tôi đừng tiêu xài hoang phí, sau đó lấy ra một cái mũ bảo tôi đội vào, tôi biết mẹ lo tôi đầu trọc một mảng đi học bị các bạn cười nhạo. Trong lòng ấm áp, tôi ôm bà, thơm bà một cái thật kêu rồi nói cảm ơn mẹ.

Mẹ tôi ghét bỏ lau lau nước miếng trên mặt, lải nhải dặn dò tôi đừng ăn đồ cay nóng tránh để lại sẹo, tôi không hề cảm thấy mẹ nói nhiều, vui vẻ kéo cánh tay mẹ cùng nhau xuống lầu.

“Này, Tiểu Vi, mặt trời lên cao như vậy rồi mới dậy à, cả nhà đang chờ cháu xuống ăn sáng đấy.”

Người nói chuyện là Tô Tiểu Kiều, là cô của tôi, năm nay hai mươi hai tuổi, bà nội tôi hơn ba mươi tuổi mới sinh ra đứa con gái nhỏ này nên cô ta rất được yêu chiều.

Bà nội tôi lạnh mặt, nói : “Đúng vậy, không biết ai nuôi ra đứa con gái không có quy củ như vậy, không biết thiên kim đại tiểu thư này làm thế nào.”

Cha tôi Tô Minh Viễn ngồi bên tay phải bà nội, biểu cảm như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, ông chỉ cầm cốc sữa lên uống một ngụm. Ông ta là như vậy, lúc bà nội cùng Tô Tiểu Kiều chọc ngoáy mẹ tôi, ông ta chỉ luôn trầm mặc.

Mẹ tôi biến sắc, tôi nắm chặt tay bà, giành nói chuyện trước, tôi cười tủm tỉm, nói : “Bà nội, cha, cô, để mọi người đợi lâu là con không tốt, con xin lỗi mọi người.”