Tất cả kiểm tra Trì Nam một lượt, từ hô hấp, nhịp tim, mạch đập..., thậm chí còn véo ngón giữa của cậu, tốn rất nhiều sức lực mới tin rằng Trì Nam là người sống.
Quần áo do dì Mai mang đến rất vừa vặn, lớp vải mềm mại tôn lên dáng người mảnh khảnh của Trì Nam, khiến cậu trông vừa gợi cảm vừa cấm dục.
Nó giống như được thiết kế riêng cho cậu vậy.
Các cô gái đều xấu hổ nhìn cậu, tiếc thay, Trì Nam không thể tự nhìn thấy chính mình.
“2 giờ đêm hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trình Húc ở phòng bên cạnh, nghe thấy rõ ràng những tiếng la hét quỷ dị trong phòng của Trì Nam, dường như là giọng phụ nữ.
Trì Nam bối rối lắc đầu. “Tôi cũng không biết. Tôi vô tình tắt báo thức nên không dậy được.”
"Gì?" Trình Húc ngạc nhiên, có người biết ác linh sẽ đến mà còn ngủ được sao?!
Trì Nam nghiêng đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh. “Tôi chỉ.. lỡ ngủ quên.”
Tất cả mọi người, "……"
“Mặc kệ thế nào, cậu không sao là tốt rồi!”
Người vui nhất là Hắc Trà. Hắn vừa định ôm Trì Nam một cái, nhưng Trì Nam đã cảnh giác lùi lại. “Xin lỗi, tôi mắc chứng sợ tiếp xúc thân thể.”
Hắc Trà cũng không so đo, nói chỉ cần Trì Nam khỏe mạnh là vui rồi.
Hắc Trà là một người mới, vẫn còn sợ hãi về sự sống và cái chết. Ngoài ra, hắn rất thích người mù nhỏ không thích gây chuyện, thông minh nhưng đôi lúc ngốc nghếch này.
Nếu Trì Nam thật sự xảy ra chuyện gì, hắn sẽ buồn và tự trách rất lâu.
Trình Húc không giống Hắc Trà, đã quen nhìn thấy đồng đội tử vong, nên quan tâm đến việc đối phương thoát chết như thế nào hơn. “Không đúng… Cho dù cậu ngủ, nữ quỷ này cũng không thể tự sát chứ?”
“Trước khi đi ngủ, tôi làm theo chỉ dẫn của Hắc Trà, dán bùa, để tỏi và gạo nếp ở đầu giường, chắc là đã chặn được nữ quỷ.” Trì Nam coi chuyện đó là hiển nhiên.
Trình Húc vẫn cau mày suy nghĩ trong khi những người khác vây quanh Hắc Trà để hắn vẽ bùa cho họ.
“Mọi người đừng vội, sau khi thoát khỏi đây nhớ theo dõi tài khoản của tôi nhé, có thể tăng gấp ba...”
Trì Nam đã an toàn kết thúc buổi thử vai, lại diễn tốt vai xác chết trong kịch bản, vì vậy cậu yên tâm xuống lầu ăn sáng.
Mọi người đều chú ý thấy chín ngọn đèn còn lại trên tường tượng trưng cho giá trị sinh mệnh đều tắt vào ban ngày.
Bạch Dĩnh Chi cùng chồng Du Duy Đình dường như đã ra ngoài. Dì Mai đã chuẩn bị cà phê và bữa sáng cho các vị khách.
Sau một đêm kinh tâm động phách, tất cả đều đói bụng, thậm chí vì bữa khuya hôm qua không gây ra phản ứng xấu gì, mọi người đều rất hưởng thụ bữa sáng nay.
Dì Mai dọn dẹp bát đĩa cho họ: “Ban ngày các vị có thể thoải mái thăm quan căn nhà, chỉ cần nhớ rằng phu nhân và ông chủ không thích những vị khách thô lỗ, đừng bao giờ vào phòng của họ.”
Sau khi dì Mai rời đi, Trình Húc đề xuất: “Bây giờ chúng ta có quá ít manh mối, hôm nay nên chia nhóm hành động, có 9 người thì chia thành 3 nhóm 3 người đi, mọi người thấy ổn không?”
Người có kinh nghiệm đã nói vậy, mọi người đều đồng ý.
Hắc Trà tự nhiên kéo Trì Nam đi cùng, nữ nhân viên cũng đi cùng bọn họ; Trình Húc, An Nhiên và Nam Lộc một nhôm; còn lão Vu dẫn theo người đàn ông hơi hói và một nam sinh mờ nhạt, bởi vì không có cô gái nào muốn hợp tác với người đàn ông đầu trọc.
Nữ nhân viên tên là Tống Duyệt, lúc đó đang đi tiếp khách. Bản thân đến kì còn bị khách hàng chuốc rượu, cô ủy khuất vào nhà vệ sinh vừa nôn vừa khóc, ước có thể tự do tài chính và không phải đi làm công nữa.
Hắc Trà gật đầu thông cảm: “Mong muốn của tôi là nhanh chóng trở nên cực kỳ nổi tiếng, vượt qua một triệu người theo dõi, không cần làm việc nữa. Cậu ước gì vậy Trì Nam?”
“Khôi phục thị lực.” Trì Nam trả lời.
Hắc Trà thở dài. “Mọi người đều không dễ dàng…”
Ba người lên tầng hai, ban đêm không để ý, giờ mới thấy hành lang treo đầy ảnh chủ nhân tòa nhà.
"Kì quái, gia đình Bạch Dĩnh Chi không phải có 3 người sao? Sao chỉ có ảnh hai vợ chống? Bạch Dĩnh Chi thà ôm một con búp bê cũng không ôm con trai.” Tống Duyệt chỉ vào bức ảnh thắc mắc.
Hắc Trà suy nghĩ: “Hay lúc đó họ chưa có con?”
Tống Duyệt chỉ vào ngày ở góc dưới bên phải của bức ảnh: “Không phải, theo thông tin trước đây của anh, 11 năm trước Du Ngộ đã 8 tuổi, thì thời gian chụp bức ảnh này hắn đã 3 tuổi rồi.
Hắc Trà gãi đầu. “Điều này thực sự kỳ quái, chẩng lẽ Du Ngộ lớn lên xấu, hai vợ chồng lại là người của công chúng nên không muốn công khai hình ảnh con trai không?”
Tống Duyệt lắc đầu: "Không thể nào. Cha mẹ bình thường sẽ không ghét bỏ con mình vì xấu xí, phải không? Ngoài ra, hai vợ chồng có gen tốt như vậy, sao con họ có thể xấu xí được?”
Hắc Trà quay sang Trì Nam. "Trì Nam, cậu thấy sao?"
"Cái gì? Du Ngộ hẳn là không xấu…” Trì Nam trả lời.
Hắc Trà lại lên tiếng: “Nhắc mới nhớ, trước đó tôi đã tìm kiếm thông tin, quả thực không thấy bất kỳ bức ảnh nào của Du Ngộ.”
Tống Duyệt cho biết: “Một số ngôi sao vì bảo vệ con nên không để con cái tiếp xúc với giới truyền thông sớm. Đây cũng có thể là một lời giải thích.”
Hắc Trà trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Tôi hiểu rồi!"
“Chụp ảnh là một việc rất tà môn, một số thứ bẩn thỉu mà chúng ta không thể nhìn thấy sẽ bị camera ghi lại. Nhiều bộ phim kinh dị đều có tình tiết về những bức ảnh siêu nhiên, cho nên…” Hắc Trà giải thích, lưng đầy mồ hôi lạnh.
Tống Duyệt thắc mắc: “Ý anh là, Du Ngộ bị quỷ ám nên vợ chồng Bạch Dĩnh Chi không để hắn chụp ảnh?”
Hei Cha kích động vỗ tay: "Đúng, nghe hợp lý chứ?”
Tống Duyệt chậm rãi gật đầu.
"Trì Nam, cậu nghĩ sao?"
Trì Nam chạm vào khung ảnh, bình tĩnh nói: “Du Ngộ không phải ác linh.”
Hắc Trà: "Sao cậu chắc chắn như thế được?"
“Tiểu Du Ngộ rất đáng yêu.” Trì Nam bình tĩnh nhẹ giọng nói, khóe môi cong lên một vòng cung nhỏ, nhỏ đến mức không ai có thể chú ý đến nó, kể cả bản thân Trì Nam.
Khóe môi của Hắc Trà giật giật. "Cái quái gì thế? Cậu gặp hắn rồi à?"
Trì Nam gật đầu: “Lần đầu tiên đến đây, tôi không tìm được đường vào nhà, Tiểu Du Ngộ đã dẫn tôi vào.”
Hắc Trà và Tống Duyệt hoàn toàn há hốc mồm trước những lời đó.
“Cmn, cậu không sợ thiếu gia kia kéo cậu đi cho ác linh ăn sao?” Hắc Trà sửng sốt.
Trì Nam lắc đầu. “Tôi không sợ.”
“Tuy nhiên, Bạch Dĩnh Chi đã cảnh báo chúng ta không được trêu chọc thiếu gia... “ Tống Duyệt nhắc nhở.
Trì Nam mặc kệ: “Không sao.”
Hắc Trà rất lo lắng cho Trì Nam: “Cậu đừng nói thế, không chừng là Bạch Dĩnh Chi biết cậu gặp tiểu thiếu gia nên cậu mới là người đầu tiên có vai diễn, lại còn là thi thể.”
Trì Nam rất biết ơn sự quan tâm của Hắc Trà, nhưng thật không may, cậu không thể biểu lộ cảm xúc của mình trên khuôn mặt, đành khẽ nói; “Tôi biết, cảm ơn anh.”
“Tuy nhiên, ” Trì Nam dừng động tác một chút, “Chúng ta nên kiểm tra xem có camera trong ngôi nhà này không, anh nói tôi mới nghĩ đến, không chừng mọi hành động của chúng ta đều bị Bạch Dĩnh Chi biết hết.”
Hắc Trà chợt bừng tỉnh: “Đúng, tôi gần như quên mất một điều quan trọng như vậy.”
Ba người gọi sáu người còn lại, dùng 3 tiếng kiểm tra căn nhà, ngoài trừ phòng chủ nhân căn nhà, quả nhiên phát hiện mười mấy chỗ có camera.
"Chúng ta nên làm gì tiếp theo? Chúng ta nên giải quyết tình huống này như thế nào?” Hắc Trà hỏi.
Lão Vu lấy ra một điếu thuốc, cho vào miệng: “Tôi chưa gặp chuyện này bao giờ.”
Hắc Trà ngạc nhiên. "Hở?"
Lão Vu nhả khói: “Thế giới ác mộng không cần camera, những người tạo mộng có thể nắm bắt mọi hành động của chúng ta.”
Hắc Trà: “…Vậy mục đích của những chiếc camera này là gì?”
Trì Nam nghĩ: “Có lẽ nó không phải do người tạo mộng cố tình để lại.”
"Ý cậu là gì?"
Trì Nam nói với họ, “Có lẽ những chiếc camera này có sẵn trong biệt thự của Bạch Dĩnh Chi.”
Hắc Trà rùng mình. “Chết tiệt. Nếu đúng là như vậy, gia đình đó quá đáng sợ. ”
Trình Húc cũng đồng ý với Trì Nam: “Tôi cũng nghĩ rằng ban đầu nó ở đó và người tạo mộng chỉ khôi phục lại chúng.”
“Tuy nhiên, sao người thường lại lắp nhiều camera trong nhà vậy?”
“Không phải là bởi vì thiếu gia bị quỷ ám sao? Để theo dõi hành tung của hắn hoặc để theo dõi xem có những thứ bẩn thỉu trong nhà hay không? Ai biết?" Lão Vu thản nhiên nói.
Mọi người đều rùng mình sau khi nghe điều này, thật quá đáng sợ.
"Thế bây giờ thì thế nào?"
Trình Húc còn chưa kịp nói thì Trì Nam đã mở miệng. “Đập nát chúng?”
"Hả?" Mọi người bị sốc trước lời nói táo bạo của cậu.
Trì Nam lại thập phần đương nhiên: “Dưới tình huống bị giám thị, chúng ta không thể điều tra được.”
Trì Nam đã ở trong một bức tranh hàng trăm năm và biết điều này quá rõ.
Họ càng bị nhiều cặp mắt theo dõi thì càng khó thay đổi cục diện của mình.
Nam sinh mờ nhạt cười: "Tôi đồng ý. Chúng ta quá thụ động trong tình trạng bị quan sát. Đập vỡ camera nghe cũng hay đấy.”
Trình Húc im lặng một lúc: “Đập nát chúng đi.”
Vì vậy, trong 20 phút tiếp theo, những người du mộng đã phá hủy các camera một cách thô bạo.
Lão Vu cười nói. “Tôi đã tham gia vào phó bản ác mộng ba lần, nhưng không có gì thoải mái bằng đạp phá một căn biệt thự cao cấp.”
Sau khi đập vỡ camera, Hắc Trà và Tống Duyệt nói với mọi người về việc phát hiện ra những bức ảnh trên tường. Hầu hết mọi người đều nghĩ đến những lời của Bạch Dĩnh Chi và suy đoán rằng vấn đề nằm ở Du Ngộ.
“Có phải chỉ cần gϊếŧ tiểu thiếu gia thì chúng ta có thể thoát khỏi mộng cảnh không?” Nam Lộc yếu ớt hỏi.
Mọi người hơi bất ngờ, không ngờ Nam Lộc vẫn luôn sợ hãi lại thản nhiên nói về việc gϊếŧ người như vậy,
Nam Lộc nhìn thấy ánh mắt của mọi người, giải thích nói: “Dù sao theo như lời của Hắc Trà thì thiếu gia thật sự không phải người…”
“Dù hắn không phải ác linh, hắn cũng chỉ là một NPC, gϊếŧ hắn cũng không sao cả” Trình Húc nói thêm.
An Nhiên nhìn thấy bạn trai của mình giúp đỡ nữ diễn viên tuyến 18 này, liền trừng Trình Húc một cái.
Hắc Trà liếc nhìn Trì Nam, khó xử nói: “Vẫn nên tìm hiểu trước khi quyết định…”
Trì Nam phớt lờ bầu không khí và bày tỏ suy nghĩ của mình, “Tôi không nghĩ gϊếŧ Du Ngộ có thể giải quyết chuyện này.”
Người đàn ông hơi hói đột nhiên cười khẩy. “Chắc không phải cậu thương hại tiểu thiếu gia vì cùng bị mù chứ?”
Trì Nam không nói, Hắc Trà cau mày khó chịu. "Này, anh hơi quá đáng rồi đấy."
Người đàn ông hơi hói nhún, vẻ mặt trào phúng.
Mọi người đi đến hành lang tầng hai kiểm tra lại, cuối cùng tìm thấy một bức ảnh chụp cả gia đình ba người trong phòng để đồ ở cuối hành lang.
Tiểu thiếu gia trong ảnh khoảng ba bốn tuổi. Hắn mặc áo sơ mi và quần yếm, ngồi trong lòng Bạch Dĩnh Chi. Hắn rất đẹp và trắng trẻo.
Hắc Trà nhìn Du Ngộ cảm khái: “Không phải tiểu thiếu gia khá đẹp sao? Hoàn toàn không giống bị ác linh ám mà... “
Người đàn ông hơi hói trợn trắng mắt. “Anh nghĩ rằng ác linh sẽ viết 2 chữ “ác linh” trên mặt à?"
Trì Nam không thể nhìn thấy, nhưng cậu có cảm giác bị nhìn chăm chú.
Như thể vào lúc này người trong ảnh đang nhìn cậu với một nụ cười nhẹ.
Trì Nam hỏi: "Hắn đang cười sao?"
Hắc Trà bối rối. "Cậu đang nói về ai vậy?"
"Tiểu thiếu gia."
Hắc Trà giật mình. “Hắn đang cười trong bức ảnh, sao cậu …?"
Người đàn ông hơi hói trợn tròn mắt đến mức gần như ngửa lên trời. “Ai chụp ảnh gia đinh mà không cười?”
Hắc Trà: “……”
Nam Lộc liếc nhìn tiểu thiếu gia trong bức ảnh rồi cô chuyển ánh mắt sang Trì Nam, nhỏ giọng: “Cái đó… tại sao tôi lại cảm thấy… tiểu thiếu gia và Trì Nam trông hơi giống nhau?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Nam: Tôi muốn ăn mực. (Du Ngộ với mực đọc giống nhau nhưng viết khác nhau)
Du Ngộ: Anh muốn ăn ngọt hay cay?
Trì Nam: Khóc.