Tu sĩ hoặc yêu tu có sở hữu ngọc bội màu tím không nhiều lắm, lấy cấp bậc phân hội ở Phong Sa Độ này, không ai có quyền hạn đi tra thân phận của Lạc Minh Thù.
Hơn nữa, bọn họ không đạo lý gì mà ngăn cản Lạc Minh Thù, bởi vì người nắm giữ ngọc bội màu tím tiêu tiền ở đấu giá hội trong một năm cũng đủ nuôi sống toàn bộ Phong Sa Độ.
Lúc này yêu tu canh giữ ở cửa kết giới của nhà đấu giá nghe Thủy Tình Tư nói đóng cửa kết giới không cho Lạc Minh Thù vào liền ngây ngẩn cả người, bây giờ bọn họ đang ở thế tiến thoái lưỡng nan, thả xuống cũng không được mà nâng lên cũng không xong, Lạc Minh Thù là một khách hàng không thể đắc tội, đương nhiên Thủy Tình Tư cũng không phải là chủ nhân dễ chọc.
Toàn bộ Yêu vực người có thể trị nàng không nhiều lắm, nếu là đắc tội nàng, đấu giá hội này sợ là không thể mở cửa nữa—-ít nhất là trong khoảng thời gian này Thủy Tình Tư sẽ ở lại Phong Sa Độ, bọn sẽ thực xui xẻo.
Nhưng là....Lạc Minh Thù là khách hàng cao cấp, nếu là nàng tới vào khi khác, bọn họ nhất định phải đối xử với nàng thật cung kính.
So sánh một hồi giữa hai bên, trên trán của yêu tu phụ trách quản lí nhà đấu giá đã lấm tấm mồ hôi, yêu tu gác cửa đã nhìn hắn chằm chằm, chỉ cần hắn hạ mệnh lệnh là nghe theo Thủy Tình Tư hay để vị kia tiến vào sẽ lập tức hành động.
"Chúng ta....nhà đấu giá của chúng ta còn phải làm ăn, nếu là không cho nàng tiến vào, thì về sau hệ thống phân chia cấp bậc của chúng ta không thể tồn tại nữa, không có nó, chúng ta làm để kí©ɧ ŧɧí©ɧ khách hàng tiêu tiền." Hồ Càng cau mày, hắn ngước mắt thoáng nhìn Thủy Tình Tư kiêu căng ngạo mạn ở sau kết giới, "Tiểu công chúa này ở Yêu vực không có thực quyền, nàng cũng không có khả năng luôn ở Phong Sa Độ...."
"Thôi, chúng ta mở cửa cho khách hàng, đến nỗi tiểu công chúa kia muốn làm gì, liền mặc kệ nàng, nếu nàng muốn nháo thì ở phía trên còn có thành chủ gánh." Hồ Càng sau một lúc lâu tự nghĩ, vẫn là quyết định mời Lạc Minh Thù tiến vào, khách hàng có cấp bậc màu tím, nếu là muốn thì hị có thể mua toàn bộ nhà đấu giá của bọn họ.
Lúc này, ở ngoài kết giới của nhà đấu giá, thanh âm thanh thúy của Thủy Tình Tư vang lên: "Ngươi lệnh bài này là cái thá gì, nơi này là Yêu vực, bọn họ đều phải nghe lời ta, ngươi nếu là không nhận lỗi, ta sẽ không cho bọn họ mở ra kết giới."
Lạc Minh Thù vừa nghe lập tức cười, nàng tại sao phải xin lỗi Thủy Tình Tư, nàng là đàng hoàng tiêu tiền thuê xe ngựa, nhìn tới xe ngựa ở phía trước không biết từ đâu xông ra còn kịp thời phanh lại, vì thế cho nên nàng mới bỏ lỡ cơ hội cứu Ngụy Thanh.
"Xin lỗi?" Lạc Minh Thù liếc mắt nhìn Thủy Tình Tư, thần sắc nhàn nhạt, "Là ta lái xe ngựa đem đầu óc ngươi đâm hỏng rồi ngươi mới biến thành nhược trí sao? Nếu là như vật thật, đúng là ta cần phải xin lỗi ngươi, rốt cuộc nhìn ngươi giống như bị rất nặng."
Ở phương diện đấu võ miệng này, Lạc Minh Thù còn chưa bao giờ thua người ta, bởi vì nàng là Giang Tinh đã tung hoành Linh Võng vài chục năm, mấy chuyện nhỏ này còn không bằng nàng cùng nặc danh tu sĩ đối mắng 300 hiệp.
Khi nghe Lạc Minh Thù mắng Thủy Tình Tư, chân mày Tạ Trường Minh giấu sau lớp mũ choàng tự nhiên nhếch lên, hắn thầm nghĩ, ngôn luận này dường như có chút quen thuộc.
"Ngươi....ngươi...." Từ nhỏ đến lớn, người bên canh Thủy Tình Tư đều đối với nàng nhất mục cung kính, ngay cả khi lên Linh Võng cũng đều dùng bản màu xanh lục dành cho thanh thiếu niên, nàng chưa bao giờ nghe qua những lời nói thô tục như thế.
Cuối cùng, nàng xoa eo nói: "Dù sao điêu yêu ngươi hôm nay đừng mơ tưởng đi được."
Lạc Minh Thù cảm ứng được biến hóa của kết giới, nàng buông tay nói: "Vậy sao?"
Nàng vừa dứt lời, kết giới của nhà đấu giá đã mở ra, hội trưởng Hồ ở bên trong còn run rẩy vẫy vẫy tay với nàng.
"Làm sao đây, nhưng mà hội trưởng kêu ta đi vào." Lạc Minh Thù giả bộ vô tội nói.
"Ngươi biết ta là ai đi? Ngày mai ta liền kêu phụ quân đem nhà đấu giá các ngươi đóng cửa!" Thủy Tình Tư cao giọng nói.
"Ngày mai đóng là chuyện của ngày mai, ta hôm nay liền đi vào." Lạc Minh Thù khẽ đông tay đem Hoán Hồn Linh giấu vào trong tay áo.
Thấy Lạc Minh Thù tiến lên, Lục Dao Dao từ trong ngốc lặng mới phản ứng, chạy nhanh đuổi kịp, hiện tại Lục Dao Dao cảm thấy người mà Thủy Tình Tư hận nhất trên thế giới này chắc chắn là Lạc Minh Thù.
Thủy Tình Tư nhìn bước chân Lạc Minh Thù uyển chuyển đi về phía trước, nàng tức giận đến mặt đỏ rần rần, cao giọng kêu: "Tử Vân!"
"Vương nữ, có thuộc hạ." Thiếu niên vẫn luôn đứng ở phía sau bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm, hắn đã cố làm như vô hình mà Thủy Tình Tư cự nhiên còn nhớ tới hắn.