Hệ Thống Buộc Ta Thân Đối Thủ Một Mất Một Còn Giáo Thảo

Chương 5

edit: tiểu khê

Đầu khỉ cũng đi học lại, thấy Hạ Duẫn liền trực tiếp vỗ cậu một cái, "Sao rồi, có khá hơn chút nào không?"

Hạ Duẫn hít vào một ngụm khí lạnh, vén ống tay áo lên cho gã nhìn, "Tôi đây mới truyền nước xong, vô cùng quý giá, loại tục nhân như cậu có thể ra tay sao?"

Nói xong tát một cái lên gáy đầu khỉ.

"Cậu bị tiêm à." Đầu khỉ biết đức hạnh của cậu, bị tiêm cứ như đi gϊếŧ lợn, "Giang Chấp ở bên cạnh cậu?"

Hạ Duẫn gật đầu.

"Hắn không bị cậu siết chết à!"

"Ồ vậy xin lỗi nhé, chúng tôi còn chả nói câu nào nhá."

Lúc nghỉ trưa Hạ Duẫn không đi ăn cơm, truyền nước xong dạ dày có tốt hơn một chút, nhưng vẫn còn khó chịu, cậu liền gục mặt xuống bàn ngủ.

Mơ mơ màng màng cảm giác có người tới, cậu ngẩng đầu, thấy mấy nữ sinh không quen đang đứng trước bàn cậu, đang lén lút để lên bàn hai chén cháo nhỏ.

Thấy Hạ Duẫn tỉnh rồi, mấy nhỏ có chút ngại.

Một nữ sinh xinh đẹp ôn nhu nói: "ừm, ừm, ăn chút cháo tốt cho dạ dày."

"Cám ơn các cậu." Tiếng Hạ Duẫn còn có chút khàn.

Mắt cậu nhạt màu, lông mi lại dài, lúc ngẩng đầu vì mới ngủ dậy khóe mắt hơi hồng hồng, khiến cậu càng thêm diễm lệ hơn bình thường.

Mấy nữ sinh bị vẻ đẹp này kinh diễm, vội vã xua tay, "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, cậu ngủ tiếp đi! Chúng tôi đi trước."

Nói xong liền đỏ mặt chuồn đi.

Đám con trai mới bước vào liền gặp cảnh này, ghen tị đến nỗi mắt cũng đỏ lên.

"Hạ Duẫn cậu thật tốt số! Đây chính là năm bông hoa của lớp! Thế mà lại chủ động đưa cơm cho cậu!"

"Hai nhỏ bên cạnh cũng rất đẹp, cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng! Nhiều người theo như vậy mà không ưng một ai."

Hạ Duẫn nhấp một miếng bằng ống hút (?), nhiệt độ vừa vặn, trong dạ dày nhất thời thư thái không ít.

"Mấy nhỏ ấy đều coi tôi thành trẻ con ấy! Thực ra đâu có mấy người tỏ tình với tôi đâu."

So với nữ sinh tỏ tình với Giang Chấp, quả thực nữ sinh tỏ tình với Hạ Duẫn thật sự không nhiều, hầu hết mọi người đều tỏ ra thiện ý với cậu thôi, nếu không phải xem qua diễn đàn cậu cũng không biết nhiều người để ý cậu như vậy.

"Cậu đừng xạo, đó là vì cậu quá lạnh lùng khiến mấy nhỏ cảm thấy không theo đuổi được thôi! Cậu có tin chỉ cần cậu nói một tiếng cần đối tượng, có khi mấy nhỏ ấy phát điên chạy đến ấy."

Hạ Duẫn mém sặc, "Cậu cũng quá khoa trương rồi."

"Có lẽ, nhưng đại ý vẫn vậy đó."

Chờ Hạ Duẫn ăn hết chén cháo nhỏ, cả người có tinh thần không ít, trong phòng học cũng càng ngày càng nhiều người, không đầy một lúc thấy Triệu Hi do dự đứng ở cửa.

Giang Chấp ngồi cạnh cửa, nhỏ rất ngại đi vào.

Cũng may Hạ Duẫn thấy nhỏ, trực tiếp đi tới cởϊ áσ đồng phục học sinh cởi ra cho nhỏ, "Ầy, cậu mặc trước đi."

"Cảm tạ!" Triệu Hi cao hứng nhỏ giọng nói cảm ơn, thấy tất cả mọi người nhìn bên này nhỏ nhanh chóng rời đi.

Hạ Duẫn đưa xong quần áo, quay người lại đối diện tầm mắt Giang Chấp.

Khó giải thích được, cậu có giác hơi hơi sợ.

Lúc này Diêu Bỉnh Thân hóng hớt hỏi cậu, "Nữ sinh này ai vậy?"

Hạ Duẫn tuy rằng lúc thường quan hệ với Giang Chấp không tốt, nhưng quan hệ với Diêu Bỉnh Thân khá tốt, hai người không có chuyện gì cũng nói với nhau hai câu.

"Bạn tôi, cũng giống bạn thân vậy." Hạ Duẫn đi tới bên cạnh bàn Diêu Bỉnh Thân, Giang Chấp ngồi trước Diêu Bỉnh Thân, cậu đứng vậy vừa hay có thể tránh được tầm mắt hắn.

Thượng Tuyết Thanh cũng nhanh chóng lại gần, "Cậu cũng tốt với nhỏ quá rồi! Lớp chúng ta buổi chiều cũng đi toạ đàm, thầy mà thấy lại càm ràm với cậu nữa."

Trong lòng nhỏ có chút hoảng loạn, nữ sinh vừa nãy là nữ sinh A trong diễn đàn ư, lại còn là bạn thân! Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt(*), Hạ Duẫn sẽ không thật sự thích nhỏ kia đi!

Nhỏ kia tuy rằng lớn lên trông cũng rất đẹp, nhưng mà hoàn toàn không so được với Hạ Giáo Hoa, lẽ nào cậu ấy tìm bạn gái hoàn toàn không để ý tới mặt ư?

Tầm mắt mọi người đều dồn lại đây.

Hạ Duẫn không để ý xua tay, "Tôi da mặt dày không có chuyện gì cả."

Ngoại trừ nguyên nhân này, kỳ thực có một phần lớn do khi bé cậu và Triệu Hi là hàng xóm, lúc đó mẹ cậu một mình nuôi cậu cũng không dễ dàng, cha mẹ Triệu Hi cũng đã giúp nhà cậu rất nhiều, cậu vẫn luôn rất cảm kích nhà nhỏ.

Mặc dù bây giờ cậu đã chuyển nhà, hai nhà đến mấy năm cũng không liên hệ, nhưng vì mặt mũi cha mẹ nhỏ cậu cũng sẽ tận lực giúp nhỏ.

Lời của cậu khiến không ít người thấy lòng lạnh đi.

Xong xong, Hạ Giáo Hoa khả năng thật sự thích nhỏ a.

Mọi người không tự chủ nhìn về phía Giang Chấp, chỉ thấy Giang Chấp cúi đầu chuyên tâm làm bài không phản ứng gì.

Cp của các cô coi như xong rồi.

Không sao, vốn chỉ cần là loại như xa như gần không quen này! Chỉ cần Hạ Giáo Hoa không chính thức tuyên bố đã quen nhau, bọn họ đều có thể ngoan cường kiên trì!

Mắt Giang Chấp đang nhìn chăm chăm vào đề bài trong sách.

Không khí ngột ngạt, bên tai không ngừng truyền đến đối thoại của hai người.

Đề bài rất đơn giản, lại buồn bực không viết được gì.

Buổi chiều tiết thứ nhất không lên lớp, thầy giáo tổ chức nghe giảng ở lễ đường.

Toàn bộ lớp 11 đều đi, trong hành lang lít nha lít nhít người, Hạ Duẫn nghiêm túc suy tính, lát nữa nghe tọa đàm vẫn nên ngồi cùng Giang mới tốt, không chừng còn có thể hoàn thành một nhiệm vụ sơ cấp nữa.

Cậu bắt đầu tìm Giang Chấp trong hành lang, cũng may Giang Chấp vừa cao lại trắng, đứng trong đám người cũng rất nổi bật, cậu vừa liếc mắt liền thấy được.

Vì thế cậu thần không biết quỷ không hay chạy tới phía sau Giang Chấp, ở giữa chỉ cách một người đang đi lại.

"Hạ Duẫn, đồng phục học sinh của em đâu?" Ban Nhậm liếc mắt liền thấy Hạ Duẫn không mặc đồng phục đang lắc lư qua lại trong đám người.

"Em để quên trong nhà rồi." Cậu nhún nhún vai.

"Em giỏi quá ha, sao quên áo đồng phục lại không quên luôn quần đồng phục luôn đi?" Ban Nhậm vừa thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của cậu liền đau đầu.

"Được rồi, chút nữa ngồi sang một bên đi."

Hạ Duẫn nhếch miệng nở nụ cười, kết quả chờ lúc cậu ngẩng đầu lại không nhì thấy Giang Chấp đâu.

Thế mà lại để mất dấu rồi, Hạ Duẫn đau lòng, xem ra tính mạng quý giá của cậu lại mất đi một ngày.

Mọi người chậm rãi đi tới hội trường, bên trong hội trường vô cùng lớn, phía sau cầu thang là hàng ghế dựa, vị trí lớp 7 ở ngoài cùng bên trái.

Đoàn người rộn rộn ràng ràng, Hạ Duẫn theo dòng người đi vào, nhưng vẫn không thấy Giang Chấp.

Hắn sẽ không thật sự không đi chứ!

Nếu hắn không đến Hạ Duẫn liền tùy tiện tìm một góc ngồi xuống, bên trái cậu là hành lang, bên phải liền là một chỗ trống, bên phải chỗ trống là đầu khỉ.

Đầu khỉ một mặt cạn lời, "Này, sao cậu không ngồi ghế trống này đi, để trống cái ghế này làm gì?"

Hạ Duẫn mông đã dính vào ghế liền không muốn động, "Thầy đã nói, tôi phải tìm chỗ nào kín đáo để ngồi."

"Tôi thấy cậu là muốn ngồi để ngủ đi!"

"Đoán đúng rồi." Hạ Duẫn thoải mái dựa vào phía sau một chút, cũng lười quản tọa đàm nói cái gì, tiếp tục ngủ bù.

Mấy ngày nay cậu cứ như bị thần ngủ bám vào, tinh thần cũng không tốt lắm.

Ở hội trường rất ồn ào, có rất nhiều lớp, mỗi lớp ngồi mỗi hướng khác nhau, cậu ngồi một lúc vẫn không ngủ được.

Quá trong chốc lát liền hơi hơi yên tĩnh một chút, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp, "Xin cho qua một chút."

Âm thanh rất quen tai, Hạ Duẫn vừa ngẩng đầu, đối mặt là con ngươi đen nhánh của Giang Chấp.

Mặt Giang Chấp thon gầy, da dẻ tái nhợt tạo cảm giác mát mẻ, sống mũi cao tạo một vệt bóng trên má.

Hắn đi tới, thân hình cao lớn khiến hành lang càng thêm chật hẹp tạo cảm giác xâm lược mạnh mẽ, ánh mắt của mọi người đều không tự chủ được nhìn qua bên này.

Khi Giang Chấp nói chuyện mọi người xung quanh đều đồng thời ngậm miệng, đột nhiên yên tĩnh có chút quỷ dị.

Tuy rằng hai đại nam thần ngồi cạnh nhau rất khiến mọi người hưng phấn, nhưng bọn họ luôn cảm thấy, tâm tình Giang Thần không tốt chút nào.

Khí chất cực kì lạnh!

Hạ Duẫn liếc nhìn chỗ trống bên phải của mình, phát hiện chỗ ngồi lớp 7 đều đã được ngồi, chỉ có mình chỗ bên phải cậu trống thôi.

Xem ra ông trời cũng đang giúp cậu.

Hạ Duẫn sảng khoái đứng dậy cho hắn đi vào, Giang Chấp ngồi xuống, hội trường rất nhanh liền tối lại, tối om om một mảnh.

Bầu không khí vi diệu.

Ngay cả Hạ Duẫn cũng cảm thấy khí tràng người ở bên cạnh có chút lạnh, khiến người khác không dám tới gần.

Đầu khỉ ngồi bên phải Giang Chấp, gã cảm thấy mình hô hấp cũng thấy khó khăn.

Nói thật tuy rằng Giang Chấp tính khí không tốt liền đánh người, nhưng trong hai năm gần đây có rất ít người để hắn động tay chân chính, bởi vì không đáng.

Hiện tại Giang Chấp rõ ràng đang kìm nén không phát nổ, có thể khiến cho Giang Chấp nhẫn nhịn như vậy, là vị trâu bò nào vậy?

Hạ Duẫn quay đầu nhìn Giang Chấp, sâu sắc cảm thấy được hiện tại mình mà sờ tay hắn chắc chắn sẽ bị đánh.

Cậu lại cò kè mặc cả với hệ thống.

"Tao nghĩ chân tao mà dán lên chân hắn thì mi phải thêm điểm tích phân."

"Không được." Hệ thống kiên trì, "Cách hai tầng đồng phục học sinh đấy, cậu cũng quá tham rồi."

"Vậy nếu tao thϊếp đi một lát thì sao? Tỷ như nửa giờ thêm một điểm tích phân?"

Hệ thống suy nghĩ một chút cảm thấy cái này có thể chấp nhận, "Vậy được đi! Nửa giờ thêm một điểm tích phân, có điều nếu cậu có thể dính hết buổi tạo đàm hôm nay thì cậu lợi hại, tôi sẽ cho cậu đến 3 điểm tích."

"Được, mi cũng đừng đổi ý."

Hạ Duẫn biết Giang Chấp đang khó chịu, nhưng vì có thể sống thêm 3 ngày, cho dù bị đánh cũng đáng! Huống hồ nhiều có nhiều người đang nghe tọa đàm như vậy, cậu không tin Giang Chấp có thể ra tay đánh trước mặt mọi người.

Vì thế cậu dùng khóe mắt liếc nhìn Giang Chấp, sau đó mắt nhìn thẳng nhìn phía trước, cả người dựa vào phía sau, hai chân lười biếng tách ra, đùi phải như trùng hợp dính vào đùi Giang Chấp.

Quần đồng phục cũng không dày lắm, cậu liền nhanh chóng cảm nhận được nhiệt độ của Giang Chấp cách hai tầng quần truyền đến.

Cậu nhắm mắt lại trực tiếp ngủ, chờ một lát nếu Giang Chấp muốn dời chân đi, cậu liền dán tới là được.

Dù sao da mặt Giang Chấp cũng không dày bằng cậu, cuối cùng khẳng định cậu sẽ thắng.

Giang Chấp cảm giác có chân dựa vào chân mình, hắn nghiêng đầu nhìn, nam sinh bên người yên tĩnh nhắm mắt lại, sống mũi vểnh cao, lông mi vừa dài vừa cong, đôi môi non mềm, làn da trắng mịn đàn hồi, như một búp bê sứ tinh mỹ.

Lúc này chân của cậu đang tách ra, có lẽ vì chỗ ngủ nhỏ hẹp nên không duỗi ra nên ngủ không được thoải mái.

Giang Chấp nhìn chằm chằm cậu một lúc, trong lòng cỗ khí khó giải thích kia cũng tiêu tán không ít.

Có nữ sinh mình thích là chuyện bình thường thôi, hắn không có lập trường đi nói cái gì.

Hạ Duẫn nhắm mắt lại, cậu mơ hồ có cảm giác Giang Chấp đang nhìn bên này.

Cậu đã chuẩn bị tốt khi Giang Chấp dời chân đi, nhưng ngược lại khiến cậu bất ngờ chính là, Giang Chấp thế mà không né tránh.

Lần này cậu liền triệt để yên tâm, toàn trường một màu đen kịt, chỉ còn dư lại vài ánh đèn trên sân.

Không thể không nói độ tồn tại Giang Chấp thật sự quá mạnh, cậu đang nhắm mắt cũng cảm nhận được sự tồn tại của người bên cạnh, hoàn toàn không có cách nào lơ là được.

Cũng may Giang Chấp không lộn xộn, cũng không bài xích cậu, Hạ Duẫn từ từ thanh tĩnh lại, trong tiếng nói chuyện của giáo sư, cậu mơ mơ màng màng đang thϊếp đi.

(*) 近水楼台先得月: CẬN THUỶ LÂU ĐÀI TIÊN ĐẮC NGUYỆT, gần quan được ban lộc; nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng; gần gũi người có thế lực nên được lợi trước; làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn.

vì sao tui nghỉ dịch lại bận hơn lúc đi học bình thường chứ ;QAQ;