Tranh Phong Lưu

Quyển 1 - Chương 1: Nguyệt Dung - Quan gia tiểu thư nỗ lực câu dẫn cha (949)

Ngựa xe qua lại, người đi đường ồn ào, bên trong thành Phong Lưu là một cảnh tượng phồn hoa.

Chu Nguyệt Dung ngồi ngay ngắn bên trong xe ngựa, cúi đầu nhìn xiêm y trên người mình, đôi môi đỏ mím lại, mày liễu hơi chau.

Đã hai ngày nay cha không chịu nói chuyện với nàng, cũng không biết sẽ tức giận đến bao giờ, nàng chẳng qua chỉ làm chút chuyện nhập cảnh tùy tục, nào đến nỗi tức giận như vậy chứ? Ông tuân theo quy củ cũ bên ngoài thì cũng thôi đi, một hai cũng bắt nàng phải theo, cũng không nghĩ tới có cô nương tiểu thư nào trong thành Phong Lưu còn cổ hủ như vậy không?

“Ai u… Ca ca của ta… Mau… mau dùng… côn ŧᏂịŧ lớn của người… thao… thao hỏng… tao huyệt… của người ta đi… Cầu ngươi… Nhẹ… nhẹ một chút…”

Bên tai truyền đến tiếng nữ tử rêи ɾỉ, Chu Nguyệt Dung suy nghĩ một chút, ngón trỏ cùng ngón giữa đan vào nhau, nhấc một góc rèm trên cửa sổ gỗ lên, lén lút nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy trước cửa hàng bán thịt cách đó không xa có một đôi nam nữ đang làm chuyện tốt mất hồn kia. Nàng kia khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc một thân áo váy bằng sa mỏng màu thiên thanh, lúc này vạt áo trước đã sớm bị người ta lột ra, để lộ đôi bầu ngực căng tròn non nớt.

Đằng sau nữ tử là một người râu quai nón vạm vỡ, gã ấn nàng kia lên cửa lớn, vén váy lụa lên trực tiếp đút vật to lớn vào tao huyệt nàng.

Đại hán toàn thân trần trụi, cơ thể đầy da thịt cường tráng, gã vừa thao vào tao huyệt nữ tử vừa tức giận chửi bới, “Tiểu lãng hóa mang tao âʍ ɦộ ngứa ngáy của ngươi đến chỗ ông đây mua thịt mà một đồng tiền cũng không mang theo, không phải chỉ là trả tiền thôi sao? Vừa lúc hôm nay ông đây còn chưa mở hàng, trước tiên thao chết ngươi đồ kỹ nữ không biết xấu hổ này đi!”

Dưới tình huống rõ như ban ngày thế nhưng lại ở đầu đường làm loại chuyện này, nếu là ở nơi khác thì thật sự là chuyện kinh hãi thế tục, nhưng ở đây là trong thành Phong Lưu, những chuyện thế này lại quá bình thường.

Thành Phong Lưu vốn có tên là thành Lưu Phong, nằm ở phía tây vương triều, ra khỏi cổng thành đi về phía tây sẽ thấy một đồng cỏ xanh tươi rộng lớn, một năm có hai tháng sức gió mãnh liệt, vì vậy được đặt tên là Lưu Phong. Nhưng mà cuộc sống của người dân nơi đây rất thịnh vượng, không chỉ người Hán người đông thế mạnh, mà còn có không ít người Tatar và người Man Di bén rễ ở đây, sự hỗn tạp giữa các nhóm dân tộc cứ như vậy sinh ra những phong tục không thể tìm thấy ở nơi khác.

Nơi đây nóng bức, cô nương thiếu phụ thường dùng sa mỏng che thân, bên trong hoàn toàn không mặc gì, người khác chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cặρ √υ' đứng thẳng cùng u cốc giữa hai chân, mỗi lần ra cửa lên phố đều khó tránh khỏi bị người qua đường xoa bóp núʍ ѵú, xoa xoa huyệt mềm, hứng thú thì có thể trực tiếp bị đè ở ven đường thao tiểu huyệt sưng lên cũng là chuyện thường thấy.

Nhưng nam tử và bà lão thì lại không ăn mặc như vậy, lúc trước có một số người bụng phệ cũng bắt chước kiểu này, chỉ là quá chướng mắt, đi ở trên đường bị người ta đánh vỡ đầu chảy máu, sau cũng không dám tự mình chuốc lấy cực khổ nữa.

Tuy đám nam nhân đó chưa từng để lộ gậy thịt ra chạy loạn, nhưng bầu không khí dâʍ ɭσạи này cũng không thể thay đổi, phàm là nhìn thấy một tiểu nương tử thuận mắt, gậy thịt lớn kia liền lập tức đứng thẳng lên, cũng mặc kệ bản thân đang ở nơi nào, trực tiếp cắm vào huyệt mềm của những tao hóa đó.

Trong các con đường và ngõ phố, mỗi ngày là có tiếng kêu dâʍ đãиɠ, tiếng nước chảy róc rách. Vì thế thành Lưu Phong chậm rãi đổi tên thành thành Phong Lưu, cảnh tượng trước mắt ở nơi khác có thể gây ra náo động sóng to gió lớn, nhưng ở trong thành Phong Lưu lại chẳng là cái gì.

Chu Nguyệt Dung là một tiểu nương tử chưa xuất giá, năm ấy mười tuổi theo phụ thân tới nơi này, nhoáng đó đã được tám năm. Hiện giờ nàng đã mười tám nhưng lại vẫn là tấm thân xử nữ, mỗi ngày mưa dầm thấm đất, nếu nói không có những tâm tư kiều diễm đó thì là nói dối, nhưng bảo nàng trực tiếp tìm một người đến phá thân thì nàng lại không muốn.

Xuân tình đầy ngập không có chỗ phát tiết, ngày tháng lại quá dài, Chu Nguyệt Dung đã nuôi ra một sở thích không ai biết.

Một tay nàng vén rèm lên, một tay đặt vào giữa hai chân nhẹ nhàng xoa nắn kiều huyệt, hàm răng cắn môi đỏ không nhịn được khẽ ngâm nga, “Ưm… Ha… Nữ nhi… cha yêu nhất… khi nhìn người khác thao huyệt lại… tự an ủi… Cha không… quản nổi con…”