Để phòng ngừa doanh kỹ trốn đi, tự hại mình hoặc tìm chết, đặc biệt giống như Cam Nhu lấy tấm thân xử nữ nhập doanh, tất cả đều phải phá thân vào ngày đầu tiên, đây quy củ của đại doanh U Châu.
Đã là luật thì không thể không tuân theo, cho dù Từ Trấn Bình thân là chủ soái cũng không thể tuỳ ý sửa đổi. Vậy nên dù hắn thương tiếc Cam Nhu nhưng cũng chỉ đành đồng ý với đề nghị của Lưu Thiết Điền, đúng là chuyện gì cũng như ý hắn ta. Trước mắt vẫn còn một ít quân tình cần thương nghị, Từ Trấn Bình không thể rời đi nên lập tức kêu Khổng Hoa Đình mang nàng đi sửa soạn một phen.
Gần đây thời tiết nóng bức, Cam Nhu lại ở trong xe ngựa một hồi lâu, quần áo không thể tránh khỏi ướt đẫm mồ hôi. Khổng Hoa Đình đưa nàng tới khu doanh trướng trong Ưng Võ Kỵ, vừa đi vừa khuyên, "Nàng đừng sợ, quân doanh chúng ta tuy chỉ toàn là nam nhân, nhưng tuyệt đối sẽ không ai ức hϊếp một tiểu cô nương như nàng."
Cam Nhu đi phía sau hắn đạm nhiên đáp: "Làm phiền tướng quân lo lắng."
Sau khi đi vào địa bàn của Ưng Võ Kỵ, Khổng Hoa Đình lập tức sai người có chuyên môn dựng cho Cam Nhu một cái doanh trướng, nấu xong nước nóng thì đem vào bên trong, đợi mọi thứ đều được sắp xếp thỏa đáng mới dắt Cam Nhu đi vào. Ở giữa trướng đặt một chiếc bồn gỗ cực lớn, cho dù cả người Cam Nhu ngồi vào cũng không thấy chật chội. Khổng Hoa Đình toàn thân có chút co quắp, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng không dám nhìn nàng, nói một câu: "Nàng từ từ tắm rửa, ta giúp nàng canh giữ bên ngoài." , sau đó lập tức chạy ra ngoài.
Bộ dáng này của hắn khác hẳn so với dự đoán của nàng, nàng đã chuẩn bị trước tâm lý bị bọn họ đùa bỡn, nào ngờ nàng chỉ đứng một chỗ chưa kịp nói gì, Khổng Hoa Đình đã chịu không nổi chạy đi trước. Ngượng ngùng như thế này nào giống hình tượng tướng quân trẻ tuổi, rõ ràng chính là một thiếu niên tình đậu sơ khai*!
Đáng tiếc Cam Nhu đã không còn hy vọng xa vời đến chuyện có người cùng mình nắm tay đến già, thân phận hiện tại bất kham khiến nàng không cách nào chấp nhận nổi việc động tâm. Nàng cởi xiêm y, ngồi trong bồn tỉ mỉ tắm rửa, Khổng Hoa Đình bên ngoài nghe tiếng nước, trên mặt đã sớm đỏ ửng.
Thân thể nàng quá mềm, cho tới bây giờ xúc cảm mềm mại khi tay nàng ôm chầm vẫn còn sót lại khiến hắn tâm hoảng ý loạn. Hắn trước giờ vẫn luôn lớn lên trong quân doanh, đây là lần đầu tiên thân cận cùng một vị cô nương như thế. Tưởng tượng đến việc không lâu sau có thể cùng nàng làm chuyện thân mật hơn nữa, máu tươi trong cơ thể hắn phảng phất sôi trào lên.
Hắn không biết Cam Nhu tắm rửa bao lâu, hình như là tắm cả một ngày, lại giống như vừa đυ.ng phải nước đã tắm xong rồi. Dù sao thời điểm nàng bước ra từ doanh trướng, tim Khổng Hoa Đình lại bắt đầu loạn nhịp.
Tóc dài bị nàng tuỳ ý buộc lên, ngọn tóc còn đang rỏ nước, sắc mặt vẫn luôn tái nhợt cũng bị hơi nước hong cho đỏ ửng, yêu kiều mềm mại giống như nụ hoa mới nở. Khổng Hoa Đình hơi hơi mở miệng, chưa kịp nói gì đã phát hiện xiêm y của nàng thay đổi, không phải áo váy vải thô xám xịt trước kia mà thay vào đó là chất vải trắng mỏng.
Đó là xiêm y dành riêng cho quân kỹ.
Quần áo mềm mại trực tiếp dán trên người nàng, phác họa ra đường cong khiến người ta mặt đỏ tim đập. Trước ngực, một đôi vυ' trướng to nhô lên, xuyên qua vạt áo mỏng manh hắn thậm chí có thể nhìn thấy hai luồng non mềm như ẩn như hiện.
"Nàng, tắm xong?" Hắn miệng lưỡi khô khốc hỏi một tiếng, lại phát hiện tiếng nói của mình có chút ám ách.
"Đúng vậy."
Cam Nhu vẫn luôn không dám ngẩng đầu nhìn hắn, bọn họ chỉ cho nàng một kiện quần áo như vậy, nghĩ đến đây cũng là quy củ trong doanh, nàng ngoan ngoãn mặc vào. Vốn cho rằng bản thân đã quyết tâm muốn chết thì có gì mà không thể thản nhiên đối mặt, đáng tiếc vừa nhìn thấy Khổng Hoa Đình nàng đã xấu hổ đến mức muốn chạy trốn.
Nhưng mà nàng biết, đã tới bước này, muốn chạy trốn cũng đã muộn. Nàng theo Khổng Hoa Đình đi đến giáo trường, bởi vì thẹn thùng nên luôn đi phía sau hắn. Mà hắn giống như cũng cảm nhận được sự lúng túng của nàng, một tay chặt chẽ nắm lấy tay nàng, dùng thân hình cao lớn che chở nàng phía sau.
Một lần nữa cảm nhận được sự bảo hộ từ hắn, Cam Nhu len lén giương mắt trộm nhìn. Khổng Hoa Đình dù cởi bỏ giáp trụ, hai vai vẫn như cũ cực kỳ rộng lớn. Hắn đi ở phía trước, ánh nắng bị hắn chắn xuống, Cam Nhu cảm thấy thân thể có chút lạnh lẽo nhưng trong lòng thì dần nóng lên.
Giáo trường của Ưng Võ Kỵ cách khu doanh trướng không xa, đi một lúc thì tới nơi. Lúc này Từ Trấn Bình đã đứng ở đài cao giữa giáo trường, một ngàn Ưng Võ Kỵ thiết huyết nam nhi đứng trang nghiêm dưới đài, bọn họ cho rằng lần này cũng chỉ là một lần dạy bảo bình thường, nào ngờ Khổng phó tướng lại mang theo một cô nương đi lên đài, mà cô nương kia còn mặc xiêm y của doanh kỹ.
Từ Trấn Bình dáng người đĩnh bạt đứng trên đài cao, khi thấy Cam Nhu bước lên đài thì có chút sửng sốt. Ánh mắt dừng trên người nàng rời đi, duỗi tay kéo nàng đến bên cạnh mình.
Hắn nói với mọi người dưới đài: "Vị này chính là Cam cô nương, tên chỉ một chữ Nhu, sau này chính là nữ quyến của Ưng Võ Kỵ. Ưng Võ Kỵ chỉ có một mình nàng là nữ tử, các ngươi phải yêu quý nàng, nhưng nếu ta biết có kẻ chỉ lo tranh giành tình cảm mà lơ là chính sự, tất nhiên sẽ không để hắn dễ chịu, tất cả nhớ kỹ chưa?"
Dưới đài trong chớp mắt yên tĩnh, tiếp theo đó là tiếng các tướng sĩ đồng thanh đáp lại, "Rõ!"
Cam Nhu bị bọn họ hô to giật mình một cái, Từ Trấn Bình nhíu mày nói: "Trước mặt nữ quyến, văn nhã một chút cho ta!"
"Rõ!" Lúc này đây thanh âm quả nhiên nhỏ đi nhiều.
Từ Trấn Bình vừa lòng không ít, cúi đầu hỏi cô nương trong ngực mình, "Nàng chuẩn bị tốt chưa?"
Khi giới thiệu nàng, Từ Trấn Bình chỉ nói nàng là nữ quyến*, chưa bao giờ nói ra từ doanh kỹ, Cam Nhu cảm nhận được thiện ý của hắn, hít sâu một hơi nói, "Tốt."
"Được." Từ Trấn Bình khẽ vuốt lưng nàng, "Vậy nàng mau cởi xiêm y."