Hòa Vi khụ một tiếng, ngày thường cô nói dối lưu loát, ở vấn đề này thế nhưng thật ra lại nói lắp: “Không, không có.”
Nói lắp kiểu này, quả thực chính là lạy ông tôi ở bụi này.
Giấu đầu lòi đuôi.
Yến Hoài mím môi dưới, mấy ngày nay uống thuốc trong cổ họng anh tản ra sự cay đắng, nhưng khóe miệng lại ngọt.
Hương vị của Hòa Vi còn lưu lại trên răng môi anh, Yến Hoài nhíu mày, bởi vì câu trả lời này, bàn tay đang giữ tay Hòa Vi nắm chặt lại.
Khung xương của cô nhỏ, trên người lại không nhiều thịt, bàn tay nhỏ bé vừa bị nắm liền đau.
Hòa Vi nhịn đau vài giây, cuối cùng thật sự không nhịn được phải rụt tay về, “Đau…”
Tay Yến Hoài đột nhiên buông lỏng.
Cúi đầu nhìn, liền thấy trên cổ tay Hòa Vi có một vòng đỏ ửng.
Nhiệt độ Đồng Thành gần đây đang tăng, ban ngày cũng gần hai mươi độ, lại cả ngày không có gió, cho nên hôm nay Hòa Vi mặc ít, cũng chỉ mặc một cái áo sơmi chiffon màu trắng.
Tay áo là tay dài, vừa rồi khi ngồi ở trong xe sợ bị Yến Thần nhận ra, nên cô đã cởi hai cúc áo ra để đẩy áo lên trên cánh tay, lúc này cô mới nhớ tới, vội vàng đem tay áo thả xuống.
Động tác Hòa Vi rất nhanh, nhưng mà vì bị anh dùng sức niết nên cổ tay trái vẫn có chút đau, vì thế mới chậm vài giây.
Yến Hoài nhăn mi càng ngày càng chặt, “Rất đau?”
Hòa Vi “Vâng.” một tiếng.
Thanh âm của cô thấp, mới vừa ra khỏi miệng liền tản ra.
Yến Hoài không lên tiếng.
Hòa Vi cũng không biết nên nói gì, đành phải cúi đầu, cài lại cúc áo nơi cổ tay.
Một bàn tay cài không tiện, đặc biệt là khi tay trái cài cho tay phải.
Hòa Vi cài hai lần, không cài được.
Vừa muốn tới lần thứ ba, cổ tay phải liền bị người khẽ kéo, ngón tay người đàn ông duỗi lại đây, kiên nhẫn thay cô cài cúc.
Hòa Vi nâng mắt, thấy Yến Hoài nửa cúi đầu, tầm mắt anh vẫn dừng ở trên cổ tay áo, thần sắc ngoài ý muốn rất dịu dàng.
Cô không nhịn được, cong khóe môi, thử hỏi một câu: “… Anh không tức giận sao?”
Vừa dứt lời, cổ tay áo cũng được cài cúc xong, Yến Hoài giương mắt nhìn cô.
Anh không lập tức buông tay, mà theo cổ tay áo, một tấc một tấc mà hướng lên trên, tạm dừng ở trên vai cô nửa giây, lại chuyển hướng ra phía sau cổ, anh thong thả ung dung mà gằn từng chữ: “Tức giận.”
Sao có thể không tức giận?
Anh cũng biết mình không nên quan tâm đến quá khứ của Hòa Vi, nhưng chỉ cần nghĩ đến cô cùng người khác thân thiết, cho dù là đã từng, tính chiếm hữu trong xương cốt anh liền bắt đầu kêu gào quấy phá.
Tầm mắt Yến Hoài từ đôi mắt cô dời đi, sau đó hơi dùng sức ấn ở phía sau cổ tay cô, cả người Hòa Vi bị nghiêng về phía trước, người đàn ông cúi đầu, ở bên môi cô ấn một cái cực nhẹ, “Hôn như thế nào?”
“… Cứ như vậy.”
“Vài lần.”
“…”
Hòa Vi không dám nói mười lần, đôi mắt cô chớp chớp, “Cũng tầm… ba bốn lần.”
“Hôm nay trả trở về.”
Anh vừa nói xong lại muốn cúi đầu, Hòa Vi nhanh chóng nghiêng đầu tránh, cô hô hấp khó khăn, “Có người…”
Nụ hôn của Yến Hoài quả nhiên không rơi xuống.
An tĩnh vài giây, sau đó Hòa Vi cảm giác được mình bị nhẹ nhàng ôm chặt, người đàn ông đặt cằm trên vai cô, nhẹ giọng gọi: “Hòa Vi?”
“…… Vâng?”
“Theo anh đi.”
“…”
Hòa Vi không đáp.
Người nọ cũng không thúc giục cô, tay từ cổ cô di chuyển, khẽ vuốt mái tóc dài, “Anh chỉ có một người phụ nữ là em.”
Ngón tay Hòa Vi cuộn lại.
Kết giao cùng Yến Hoài không nằm trong kế hoạch của cô.
Không nói đến Yến Thần bên kia trước mắt còn chưa có biện pháp thoát ly, cho dù có biện pháp, thì anh ta và Yến Hoài là anh em, rắc rối trong tương lai liền không ít.
Phía Yến Như Cảnh, cùng với bạn bè của Yến Hoài và Yến Thần… Đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Tuy rằng nếu dứt bỏ này nọ, có khả năng Hòa Vi thật sự không chút do dự đáp ứng.
Nhưng rốt cuộc không có cách nào dứt bỏ.
Hòa Vi rời khỏi l*иg ngực anh nói, “Tôi còn chưa chuẩn bị tốt…”
“Em muốn chuẩn bị cái gì?”
Tay Yến Hoài hoàn toàn buông ra, anh rũ mắt nhìn cô, “Lúc trước cùng Yến Thần ở bên nhau, em——”
“Yến Hoài,” Hòa Vi ngắt lời, cô thở dài, nét đỏ ửng trên mặt đã không còn một mảnh, “Anh cảm thấy hiện tại chúng ta thích hợp ở bên nhau sao?”
Yến Hoài hỏi lại: “Vì sao không?”
“Khi anh ở bên tôi, sẽ không nhớ tới Yến Thần sao?”
“Nghĩ đến tôi và anh ta hôn vài lần.”
“Lên giường vài lần.”
“Có phải anh còn muốn biết tôi đã từng có con với anh ta hay không…”
Yến Hoài nhíu mày ngắt lời cô, “Hòa Vi.”
Khóe mắt Hòa Vi có chút khô khan lại có chút nước, cô cúi thấp đầu, “Chờ anh không ngại, chúng ta sẽ nói về việc này.”
Cô nói xong cũng không quay đầu lại, xoay người liền đi, kết quả mới vừa đi được nửa bước lại bị người phía sau ôm lấy.