Hòa Vi hướng về phía cửa rụt rụt người lại, tận lực khiến cho mình không bại lộ ở trước mặt Yến Thần.
Hiện tại cô không có bạn trai, độ hảo cảm của Yến Thần lại chưa đạt tới 85, đi nhầm một bước khả năng sẽ gây thành đại họa, cho nên vẫn không nên xuất hiện trước mặt anh ta để tương đối an toàn.
Hòa Vi không yên tâm, cả người đều dán ở trên cửa.
Yến Hoài liếc mắt lại đây một cái, ấn đường không thể phát hiện mà nhíu lại.
Dường như Yến Thần khẳng định Yến Hoài sẽ đáp ứng, đã tự mình nói: “Em có một người bạn chưa đầu quân cho công ty nào, gần đây đang muốn ký hợp đồng, anh, anh xem công ty chúng ta có thiếu người hay không cô ấy có thể tới thử một chút…”
Chưa nói hết lời, anh ta mới chú ý tới ghế phó lái có một người phụ nữ.
Yến Thần lại không thể từ cửa xe bên kia nhìn vào, cho nên không nhìn được người phụ nữ kia trông như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay trắng như ngó sen, thật xinh đẹp.
Anh ta không nhịn được liếc mắt nhiều thêm một cái.
Yến Hoài nhăn mi càng chặt, “Tên là gì?”
Lúc này Yến Thần mới thu hồi tầm mắt, thở dài nhẹ nhõm một hơi đáp: “Tống Lăng.”
Người này Hòa Vi đã nghe nói qua, là một người mẫu đổi nghề tấn công sang giới giải trí, cao 1m75, dáng người thuộc loại hoàng kim, nhưng mà tu dưỡng không tốt lắm, vài lần đi thử vai thiếu chút nữa làm bừa bãi, còn phải dựa vào người khác tới cứu vớt.
Đến năm hai mươi lăm tuổi, dáng người đẹp, năng lực nghiệp vụ không được, ở giới người mẫu hay ngành sản xuất đều dần dần không lăn lộn được, may mà có chút danh tiếng, khuôn mặt cũng đẹp, mấy ngày trước hình như vừa nhận một bộ phim.
Nói như vậy là Yến Thần lại muốn đổi khẩu vị.
Hòa Vi nghiêng đầu, đối với cửa sổ xe lặng lẽ trợn trắng mắt.
Hai người rất nhanh chóng thương lượng xong chính sự, Yến Thần tùy ý mà cảm ơn, “Phiền anh giúp đỡ cô ấy.”
Công ty truyền thông Yến thị Yến Như Cảnh đã không quản, tuy rằng cổ phần của Yến Thần và Yến Hoài không khác nhau lắm, nhưng năng lực chênh lệch của hai người đặt tại nơi đó, cái nào nặng cái nào nhẹ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Cuối cùng Hòa Vi cũng biết nguyên nhân Yến Thần là nam chủ trong cuốn 《 Vợ trước ở phía trên》.
Khả năng chính là bởi vì anh ta tra, hơn nữa phế, cho nên mới có thể ngược nữ chủ.
Nếu đổi thành một người đàn ông dịu dàng thâm tình năng lực lại mạnh làm nam chủ, vậy đã không phải ngược văn trả thù xã hội.
Trực tiếp sửa lại gọi sủng văn được rồi.
Hòa Vi không khống chế được chính mình khinh bỉ Yến Thần.
Khinh bỉ anh ta đồng thời, cô thuận tiện xem thường tác giả một lần.
Rất nhanh sau đó, hậu quả của việc khinh bỉ tác giả liền tới rồi —— cô nghe thấy Yến Thần hỏi một câu: “Anh, ngồi ghế phó lái chính là bạn gái anh sao?”
Theo anh ta biết, ghế phó lái của Yến Hoài không thường có phụ nữ ngồi.
Duy nhất có Tống Huỳnh, lúc này còn đang bị bó thạch cao treo cánh tay ngồi trên giường bệnh.
Đáy mắt Yến Thần tò mò càng sâu, thậm chí có suy nghĩ khom lưng nhìn gương mặt người phụ nữ bên trong
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Lần này nó không nói chuyện, cũng chỉ cố “Tích tích tích”.
Giọng nói của Yến Thần cùng tiếng “Tích tích” ồn ào tiếp tục truyền tới, lần này anh ta thay đổi câu hỏi, “Chị dâu tương lai sao?”
Yến Hoài liếc mắt một cái, thoáng nhìn thấy người con gái sắp hòa thành một thể với cửa xe, sắc mặt cô trắng bệch, tai đỏ như máu, tay phải nắm chặt chốt cửa, giống như tùy thời tông cửa mà chạy.
Anh thu hồi tầm mắt, hơi lạnh nhạt mà “Ừ” một tiếng.
Đột nhiên Hòa Vi có loại dự cảm xấu.
Quả nhiên, cô lại nghe thấy Yến Thần hỏi, “Không để em cùng chị dâu chào hỏi sao?”
Hòa Vi: “…”
Đúng là đồ xấu xa, phá hư chuyện nhiều như vậy.
Nếu vừa rồi hệ thống cố ý nhắc nhở cô, khẳng định là không thể để Yến Thần nhìn thấy cô.
Một bên Hòa Vi nghĩ hệ thống đang ứng đối thi thố, một bên hỏi: “Điềm Điềm?”
Hệ thống: “Tích tích, tích tích tích…”
Hòa Vi: “Nói một câu…”
Hệ thống: “Tích tích tích tích tích tích tích tích…”
……
Khả năng hệ thống ngốc nghếch bị trục trặc gì rồi, hỏi mấy câu đều trả lời “Tích tích tích”.
Hệ thống: “Tích tích, tích tích tích tích tích tích tích tích.”
“…”
Hòa Vi hoàn toàn không biết nó muốn nói gì, hơn mười giây, cô còn đang ở trung tâm hệ thống nghe ngóng.
Ngoài cửa Yến Thần vẫn đang nói chuyện, “Chào hỏi một câu, không mất quá nhiều thời gian.”
Hòa Vi thầm thở mạnh một hơi, trong tiềm thức cô cảm thấy lúc này mình không thể bị Yến Thần nhìn thấy, không kịp tự hỏi quá nhiều, trước khi Yến Hoài trả lời, cô vội vàng duỗi tay trái nắm tay Yến Hoài.
Cô dùng lực, lòng bàn tay có mồ hôi, thiếu chút nữa không nắm được.
Vốn Yến Hoài đang nghiêng đầu nói chuyện cùng Yến Thần ở bên ngoài, bất thình lình tay đã bị một thứ mềm mềm nhẹ nhẹ phủ lên.