【 Cô ấy. 】
【 Yến tổng của chúng ta kết giao bạn gái nhỏ, mới qua mấy ngày như vậy cô ấy đã đá văng?】
【 Không biết tốt xấu! 】
……
Yến Hoài không để ý đến anh.
Anh kéo kéo cà vạt, đột nhiên có chút bực bội.
Vừa rồi anh bị giọng nói của Hòa Vi câu đến thần hồn điên đảo, nhận xong 188 đồng tiền kia lại sợ trong lòng cô vẫn không yên tâm, cho nên dứt khoát trước một bước xóa số của cô.
Hơn nữa WeChat này của Trình Diễm, cũng là thời điểm vật về với chủ.
Anh đã dự kiến, trừ bỏ điểm nào đó——
Anh đã quên hỏi Hòa Vi thích ai.
Thật sự muốn quay lại cùng Yến Thần——
Yến Hoài một lần nữa chỉnh lại cà vạt, biểu tình trên mặt anh nhạt xuống, thong thả ung dung mà cài nút tay áo sơ mi.
Cô nằm mơ!
-
Sau khi Mộc Sanh và Tống Chân Chân xảy ra chuyện, chưa từng xuất hiện ở bất cứ nơi công cộng nào.
Phảng phất như hai người đều biến mất khỏi Đồng Thành, từ đây mai danh ẩn tích.
Hòa Vi sinh ra là người chịu ngược, rốt cuộc vẫn không yên lòng.
Một vòng về sau, cô thử hỏi tuy rằng không có tác dụng nhiều lắm, nhưng cô không có quyền tuyển hệ thống: “Về sau tôi sẽ còn bị hai người bọn họ ngược sao?”
Hệ thống “Tích tích” vài phút, rốt cuộc lại mở miệng: “Báo cáo ký chủ, kiểm tra đo lường cho thấy đến chương 47, không có ngược đến từ hai người bọn họ.”
Hòa Vi: “Tổng cộng có bao nhiêu chương?”
Hệ thống: “297 chương!”
“…”
Hỏi cũng như không.
Hòa Vi nản lòng thoái chí.
Trong khoảng thời gian này tiến độ quay 《 Hoàng Nữ 》 chịu ảnh hưởng, Mộc Sanh không thể dùng, nữ chính phải một lần nữa mời diễn viên khác.
Tuy rằng tiếp tục quay, nhưng tiến độ không nhanh được.
Dù sao cũng là một bộ diễn viên nữ chủ diễn, gần như mỗi cảnh đều phải có nữ chính xuất hiện.
Bóng dáng còn tốt, chính mặt chỉ có thể gác lại một bên.
Mãi cho đến đêm qua, mới vội vàng quyết định nữ chính mới.
Diễn viên này Hòa Vi đã nghe qua, vốn dĩ mấy năm nay chỉ đóng phim điện ảnh, bởi vì Trình Diễm mới phá lệ nhận phim bộ.
Ngày mai cô ấy đến, hôm nay Trình Diễm nhắn cho tất cả mọi người, xem như điều chỉnh, cũng coi như là nghỉ ngơi.
Buổi sáng Hòa Vi đi ra ngoài chạy bộ.
Lúc trở về bụng dưới liền bắt đầu đau.
Hòa Vi vội vọt vào WC, kết quả lo lắng nửa ngày, kinh nguyệt căn bản không có tới.
Cô không những không yên lòng, ngược lại nhíu mày.
Nguyên chủ là một cô bé lọ lem có cơ thể yếu ớt, một tháng một bệnh nhỏ ba tháng một bệnh nặng.
Lần Hòa Vi sống dài nhất, kinh nguyệt cũng không có đúng ngày.
Có khi hai tháng mới đến, thậm chí một tháng còn đến hai lần.
Cho nên lần này tới ngày nhưng không đến, cô cũng dự kiến được.
Hòa Vi sờ sờ bụng nhỏ, sau đó một lần nữa chải lại tóc, cầm di động cùng túi xách ra cửa.
Nửa giờ sau, cô xuất hiện tại phụ khoa ở bệnh viện.
Tới bệnh viện kiểm tra loại vấn đề này không ít, có đơn thuần kiểm tra thân thể, còn có mấy người tới nạo thai.
Hòa Vi ở trong phòng chờ ngồi hai mươi phút, trơ mắt nhìn mấy cô gái vừa khóc vừa đi vào.
Cô thở dài, kéo thấp vành mũ, kéo cao khẩu trang, cúi đầu nhìn di động.
Lần trước cô và Mộc Sanh nháo lớn, cô sợ bị người nhận ra.
Lần đầu tiên Hòa Vi có cảm giác bối rối này, đồng thời cô còn có chút kích động.
Đợi không bao lâu, có người gọi tên cô.
Hòa Vi cúi đầu bước nhanh đẩy cửa đi vào.
Chuẩn đoán bệnh không lâu, tỉ mỉ trả lời mấy vấn đề, bác sĩ kê cho cô một đơn ngắn thuốc tránh thai, dặn dò cô uống đúng giờ sau đó gọi tên người khác.
Tuy rằng Hòa Vi không uống qua loại thuốc này, nhưng cũng nghe nói qua tác dụng của thuốc tránh thai, giống như xác thật có thể điều tiết kinh nguyệt, hơn nữa đối với thân thể thương tổn không tính là quá lớn.
Cô thanh toán tiền thuốc, mới vừa xoay người ra không lâu, liền gặp phải một người quen.
Bước chân Hòa Vi hơi dừng, giương mắt liền thấy phía sau người nọ, trên cửa viết mấy chữ rất to: Nam khoa.
Cô không nghĩ tới lâu không gặp, một lần nữa nhìn thấy Yến Thần, sẽ tại loại địa điểm làm người khác bật cười này.
Hòa Vi không nhịn được mím môi cười một chút.
Vừa vặn Yến Thần cũng chú ý tới cô.
Tuy rằng Hòa Vi che kín mít, nhưng đối với bạn trai cũ như Yến Thần mà nói, muốn nhận ra cô cũng không khó.
Theo bản năng anh ta nhấc chân đi tới, rõ ràng trên mặt mang theo sự vui vẻ: “Hòa Hòa.”
Đôi mắt Hòa Vi không chớp mắt dừng ở phía sau anh ta, ra vẻ khó hiểu hỏi: “Anh tới khám bệnh gì a?”
Giọng nói rơi xuống, tầm mắt Hòa Vi chuyển tới trên mặt Yến Thần, bắt giữ được biểu cảm chợt lóe vừa tức giận vừa xấu hổ của anh ta.
Tới loại địa phương này còn có thể làm gì?
Còn không phải bởi vì Tống Chân Chân.
Yến Thần mới cùng cô ta làm một lần, kết quả lần trước liền tuôn ra tài liệu đen của cô ta.