Tống Huỳnh lại cầm camera đối với tình yêu cuồng nhiệt của đôi tình lữ kia chụp lia lịa, cuối cùng khóe miệng khẽ cong, híp mắt cười một cái.
Xinh đẹp, thật sự xinh đẹp.
Nhưng hình như cô ấy không để ý đến Yến Hoài.
Tống Huỳnh thu hồi tầm mắt, cầm camera đứng dậy, “Anh Kevin, em đi trước!”
-
Giữa trưa Hòa Vi ăn cơm ở Phỉ Lệ, buổi chiều lại chụp thêm mấy tiếng, mãi cho đến 4h hơn, cô mới rời khỏi Phỉ Lệ.
Đúng lúc Giang Tĩnh Duyệt nhắn tin lại đây: 【 Bảo bối xong chưa, chị dừng xe ở đường cái đối diện cao ốc Phỉ Lệ đợi em. 】
Hòa Vi nhận ra xe cô, xuyên qua đường cái, kéo cửa ghế phụ lên xe, lúc đang cài đai an toàn cô nghe thấy Giang Tĩnh Duyệt nói một câu: “Báo cho em một tin buồn.”
“Tin gì?”
“Còn không xem di động đi?”
Trong lòng Hòa Vi “lộp bộp”, vội vàng mở điện thoại.
Đúng lúc Trình Nặc nhắn tin tới: 【 Vi Vi, video cậu đánh Mộc Sanh bị người ta phát lên mạng! 】
Hòa Vi nhăn chặt mi, đầu ngón tay không chịu khống chế mà run rẩy.
Giang Tĩnh Duyệt: “Mộc Sanh hẳn là chỉ bán thông tin cho một tòa soạn, bên chị căn bản không nghe thấy tiếng gió.”
Cô mở Weibo, sau đó đem điện thoại đưa tới trước mặt Hòa Vi: “Chắc là mua hot search, mới đăng được nửa giờ hiện tại đã lên đầu đề.”
Thần kinh Hòa Vi căng thẳng.
Mộc Sanh đây là thật sự muốn chỉnh chết cô.
Giang Tĩnh Duyệt lại hỏi: “Biết ai làm lộ thông tin không?”
Hòa Vi phiền muộn trả lời: “Chắc là Mộc Sanh.”
Trên thực tế, so sánh với lời Mộc Sanh nói ngày hôm qua thời gian lên đầu đề còn chậm hơn một ngày.
Mẹ nó, tác giả là đồ vô lại.
Giang Tĩnh Duyệt: “Em và cô ta có thù oán sao?”
Cô làm trong nghề paparazzi này, đối với nhân phẩm của Mộc Sanh rất rõ ràng, tuy rằng hay chèn ép người mới, nhưng trong quá khứ cũng không lợi hại quá như vậy.
Hòa Vi lắc đầu, “Có chút xích mích… Nhưng cũng không nên…”
Cô hơi dừng, “Cô ta quen biết Tống Chân Chân sao?”
“Tiểu học sơ trung cao trung đến đại học đều là bạn cùng phòng, được xem như mặc chung một cái quần mà lớn lên.”
“…”
Trách không được.
Giang Tĩnh Duyệt vừa thấy biểu tình của cô liền biết sao lại thế này, “Sách” một tiếng, “Vi Vi, kẻ thù của em ở khắp nơi nha.”
Hòa Vi căn bản không có tâm trạng nói giỡn.
Cô cũng lấy di động lên Weibo, tiêu đề “Nữ phụ trong đoàn phim 《 Hoàng Nữ 》 mượn cảnh quay nặng tay đánh nữ chính” đang treo ở ngay trên đầu.
Cả người Hòa Vi phát lạnh, bả vai hơi co lại rùng mình một cái, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, lấy video lần trước Phùng Ninh quay được cảnh Mộc Sanh đánh cô đưa cho Giang Tĩnh Duyệt nói: “Chị Duyệt, chị giúp em đăng clip này lên mạng.”
Bên kia Giang Tĩnh Duyệt vẫn còn đang tiếp nhận.
Sau đó cô lại click mở hot search, đột nhiên “Ai” một tiếng, “Hot search của em sao lại không thấy nữa?”
“Em tìm người tẩy trắng sao?” Giang Tĩnh Duyệt quay đầu nhìn cô, “Vi Vi, từ bao giờ mà em có nhiều tiền như vậy?”
Hòa Vi: “???”
Nếu cô có nhiều tiền như vậy, còn đi đóng phim làm gì?
Tự mình muốn chịu tội sao?
Hòa Vi sửng sốt một chút, sau đó thành thật mà lắc đầu: “Không phải em.”
Thẻ ngân hàng của cô cũng mới chỉ vượt qua con số sáu, về sau những chỗ cần dùng tiền còn rất nhiều, chút tiền ấy đoán chừng không đủ nhét kẽ răng.
Lại nói hot search vừa mới lên, cô đến nửa người quen còn không có, cho dù có tiền, cũng không có khả năng làm cho hot search trên Weibo nói tẩy liền tẩy.
Hòa Vi cảm thấy không thể tin được mà rời khỏi Weibo, sau đó lại mở ra.
Hot search là một khung cảnh hài hòa, gió tanh mưa máu vừa rồi giống như căn bản không hề tồn tại.
Bên kia Giang Tĩnh Duyệt đã xem xong video, cô ấy xem qua một lần, sau đó quay đầu nhìn Hòa Vi: “Cô ta xuống tay ác hơn nhiều so với em.”
Một cái tát kia của Hòa Vi nhiều nhất sẽ chỉ khiến mặt cô ta sưng phù mấy ngày, nhưng bạt tai đó của Mộc Sanh, nếu không phải Hòa Vi tránh đúng lúc, nói không chừng cả khuôn mặt đều bị cô ta cào thành mèo hoa.
Tầm mắt Hòa Vi còn dừng ở trên màn hình di động, vừa nghe thấy lời này, trên mặt giống như lại có chút nóng rát.
Giang Tĩnh Duyệt nhìn kỹ mặt cô, “Trên mặt có vết thương trang điểm thật sự không sao chứ?”
Sau khi cô trang điểm, dấu vết móng tay của Mộc Sanh lưu lại ở trên mặt cô bị che đi không ít, chỉ có thể nhìn thấy vết trầy li ti.
Hòa Vi giơ tay chạm lên mặt, “Lần này quay quảng cáo, ngoại trừ em, mỗi người trong đoàn đều là các nhân vật có tiếng tăm.”
Đổi một câu mà nói, căn bản không đến lượt cô ứng tuyển.
Cộng sự cùng nhϊếp ảnh gia đều là người tài giỏi có tiếng, mỗi một phút đồng hồ đoán chừng đều phải tính toán.
Cô gái nhỏ cau mày, biểu tình trên mặt là loại ủy khuất nói không nên lời, Giang Tĩnh Duyệt trấn an duỗi tay sờ tóc cô, “Trước đừng buồn, chị gọi cho mấy mối quan hệ không tồi bên Đại V giúp em đăng lên.”