Mặt trời buổi chiều dần lặn xuống đằng tây, nơi xa khói bếp lượn lờ dâng lên, đây là từ các gia đình đang làm cơm tối.
Giang Châu mang hài, vội chạy trở về nhà.
Trong nhà rất tối, ánh sáng không tốt, nấu cơm đều là dựng lều cỏ ngoài trời rồi nấu.
Khi Giang Châu về nhà, hai đứa con nít Đoàn Đoàn cùng Viên Viên đang ở trong sân bắt kiến chơi.
Trông thấy Giang Châu trở về, hai đứa con nít vô cùng mừng rỡ, ỏn ẻn gọi vào trong nhà.
"Ma ma! Ba ba trở về rồi!"
Đoàn Đoàn cùng Viên Viên đều còn nhỏ dại.
Tuy bình thường sợ Giang Châu, nhưng suy cho cùng, tình thân ruột thịt vẫn mạnh mẽ hơn.
Nhất là hôm nay trông thấy Giang Châu mang theo một giỏ trúc còn đang giọt nước trở về, hai đứa con nít lập tức nhảy cẫng lên, chạy về phía Giang Châu!
. . .
Trong buồng.
Liễu Mộng Ly rầu rĩ nhìn vại gạo trống rỗng.
Chút gạo cuối cùng trong nhà cũng không còn.
Trước đó tính toán công điểm phân phối lương thực, nhà Giang Châu không làm gì, còn há miệng đòi ăn, lương thực phân đến căn bản không đủ ăn.
Năm nay chính sách tốt, mọi nhà đều được chia ruộng, tự mình trồng lương thực, làm nhiều ăn nhiều.
Nhưng đối với Liễu Mộng Ly, đây cũng là họa vô đơn chí!
Ruộng là có, nhưng nàng còn phải giữ con, lại phải làm ruộng, sao lo cho xuể?
Trong nhà còn lại hai củ khoai lang sau cùng, buổi tối hôm nay. . .
Thật sự là bữa cuối cùng.
Trong đầu của Liễu Mộng Ly hiện lên hình ảnh hai cô con gái với mái tóc khô héo, cánh tay giống như mầm đậu, hốc mắt của nàng lập tức thì đỏ lên.
"Cứ… cứ phá lệ một lần."
Nàng cắn răng, nắm chặt nắm đấm, giống như là thầm hạ quyết tâm.
- Cộp cộp cộp…
Ngoài buồng truyền đến tiếng bước chân.
Là giọng của hai con.
Liễu Mộng Ly vội lén quay lưng lại, gạt đi nước mắt tràn khoé mi, sau đó lại trưng ra vẻ mặt vui cười, quay người nhìn hai đứa con nít nói: "Sao vậy hai đứa? Đói bụng rồi đúng không? Giờ ma ma lập tức nấu cơm cho hai đứa nha!"
Liễu Mộng Ly trìu mến sờ lên trên đầu của hai cô con gái bé bỏng.
Sau đó đi ra ngoài cửa chuẩn bị nhóm lửa luộc khoai lang.
Lại không nghĩ ngờ vừa ra cửa, đã nhìn thấy Giang Châu cầm lấy một đống cỏ tranh, từ bên ngoài mượn mồi lửa trở về.
Trông thấy Liễu Mộng Ly, hắn cười nói: "Em chơi với con đi, để anh nấu cơm."
Sau khi nói xong, Giang Châu bèn đi nhóm lửa nấu cơm.
Liễu Mộng Ly lập tức sững sờ tại nguyên chỗ.
Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, nhìn Giang Châu thuần thục moi bếp, nhóm lửa. . .
Liễu Mộng Ly hoàn toàn đơ ra.
Giang Châu. . . thật muốn làm cơm?
"Ma ma!"
Đoàn Đoàn duỗi bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng lôi kéo Liễu Mộng Ly, nhỏ giọng nói: "Ba ba nói, tối hôm nay, Đoàn Đoàn cùng em gái sẽ có ăn á!"
Viên Viên cũng có dáng vẻ chú mèo ham ăn, chỉ chỉ mấy con cá mà Giang Châu đã mổ ruột rửa sạch ở trong một chậu sứ cách đó không xa.
Gần đến nửa chậu!
Đầu óc của Liễu Mộng Ly hoàn toàn trống rỗng.