Hi Trì phân biệt giới tính chim ưng bằng thể trọng, kích thước lẫn cân nặng của con mái bao giờ cũng lớn hơn, lông chim mái lại không cứng chắc bằng con trống. Con chim trước mặt chỗ nào cũng phù hợp với miêu tả, Kiều Kiều vừa to lớn vừa uy mãnh, tính cách lại đáng yêu vô cùng dính người, đương nhiên Hi Trì cho rằng nó là một tiểu cô nương.
Sau khi Kiều Kiều bị đuổi ra ngoài cũng không dám mang thù, nó biết Chung Diệp là một chủ nhân rất đáng sợ.
Ngày cung biến Kiều Kiều đậu trên vai Chung Diệp nhìn xung quanh máu chảy thành sông, cảnh tượng chém gϊếŧ vô cùng tàn nhẫn. Chung Diệp không hề dao động, ngược lại vào lúc ấn thanh kiếm lên ngực Thịnh Thái sư, hắn còn lạnh lùng hỏi mày có muốn nếm thử tim người không.
Kiều Kiều được Chung Diệp thuần hóa đương nhiên không bao giờ dám ăn thịt nhân loại có một đầu hai tay hai chân giống hắn, chỉ giương mắt nhìn Chung Diệp chọc kiếm vào tim người kia đến máu me đầm đìa.
Chung Diệp có được ngôi vị Hoàng đế là ngẫu nhiên, nhưng hắn ngồi trên ngai vàng khống chế được triều chính trong tay lại là một chuyện khó đoán.
Vương triều Đại Huyên khai quốc một trăm sáu mươi năm, trải qua các đời Cao Tổ, Thái Tổ, Minh Đế, Mục Đế, Thành Đế, Ai Đế.
Sau khi kế vị Thành Đế sa vào tửu sắc bỏ bê chính sự, Thịnh gia có hai người con gái xinh đẹp như hoa được đưa vào hậu cung nhận hết sủng ái, một người được phong Hoàng hậu, người còn lại phong Quý phi.
Hoàng hậu sinh hạ Thái Tử, Quý phi sinh hạ Chung Diệp, Thái Tử lớn hơn Chung Diệp một tuổi, Quý phi bị khó sinh, sinh được hắn xong thì lìa đời.
Thành Đế quanh năm chỉ biết ăn chơi, vung tay dung túng Thịnh gia khiến gia tộc này ngày càng lớn mạnh như mặt trời ban trưa, đáng tiếc thọ mệnh Thành Đế không dài, chưa đến ba mươi tuổi đã băng hà.
Năm tiếp theo Thái tử mới bảy tuổi lên kế vị, ấu chúa không thể quản lý chính sự, mọi chuyện lớn nhỏ trong triều đều do ba vị đại thần Nội các và Thịnh Thái hậu làm chủ.
Đến năm Ai Đế mười lăm tuổi đã nhận ra mình chỉ là một Hoàng đế bù nhìn, thân là cửu ngũ chí tôn nhưng toàn bộ người trong cung đều nghe lệnh Thái hậu, căn bản không ai xem hắn là Hoàng đế. Chuyện quan trọng nhất là đại thần Nội các không chịu giao trả quyền lực lại cho hắn, tất cả tấu chương từ dưới gửi lên đều bị đưa thẳng sang Nội các phê chuẩn.
Ai Đế muốn cấu kết với vài vị đại thần đoạt lại thực quyền, đuổi Thái hậu xuống đài, không ngờ trong số đó có hai người do Thịnh Thái sư cài vào, mưu đồ bại lộ, Ai Đế bị một ly rượu của Thịnh gia độc chết.
Sau khi Ai Đế băng hà, Chung Diệp mười bốn tuổi được nâng lên hoàng vị.
Từ ngày thơ ấu hắn đã nhìn hết những đấu tranh đổ máu trong chốn thâm cung, tâm cơ hơn Ai Đế rất nhiều, cho dù làm Hoàng đế hắn cũng linh hoạt co được giãn được, ngụy trang vững chắc khiến Thịnh gia yên tâm.
Cái gì gọi là cô độc?
Trước đây đối với Chung Diệp mà nói, đại khái là trên danh nghĩa hắn tọa ủng non sông vạn dặm, mỗi ngày được triều thần trên dưới quỳ bái, nhưng cả trăm người này không một ai hiểu hắn, cũng không có người nào đủ tin tưởng để hắn sử dụng.
Âm mưu tính kế, văn thao võ lược của hắn đều phải áp xuống tận sâu đáy lòng.
Nhưng hiện tại, người thiếu niên trước mắt này chưa bao giờ gặp mặt hắn, không biết đến thân phận hắn, lại có thể nghiền ngẫm suy nghĩ của hắn rất rõ ràng.
Chung Diệp rất thiếu nhân tài, đặc biệt là loại thần tử đặt thiên hạ không thua gì danh lợi giống như Hi Trì.
Lần cải trang tư tuần này của Chung Diệp không phải là quyết định nhất thời, mà là đã được suy tính cặn kẽ. Đây là giang sơn của hắn, giang sơn mà bao nhiêu vị hoàng đế không thể đi hết một lần trong đời, chỉ có thể xem trên tấu chương hoặc nghe đủ loại quan viên báo cáo, hắn không muốn nhìn thiên hạ qua tấu chương, mà phải dùng chính hai mắt của mình nhìn xem.
Tỉnh Lật Nam giàu có sung túc, thông thương với ngoại quốc rất nhiều, là nơi thu thuế chủ yếu cho triều đình nhưng quan lại tham ô rất nghiêm trọng, mỗi một người đến Lật Nam đều nghĩ cách muốn vét cho đầy túi. Tỉnh Vệ Lê mấy năm gần đây liên tiếp xuất hiện thiên tai địch họa, lũ lụt, sương giá, hạn hán...... Dân chúng đói rét phải lưu vong có đến mấy chục vạn, luôn là khu vực cứu tế chủ yếu của triều đình, nhưng hết một nửa số đó đã bị các quan viên địa phương nuốt trọn.
Thân là hoàng đế, Chung Diệp cần phải chữa trị cho thiên hạ này, dọn dẹp lại giang sơn bị Thành Đế và Thịnh gia hủy hoại, đây là sứ mệnh của hắn.
Sắc trời không còn sớm, Hi Trì phải cáo biệt.
Y tự mình dắt ngựa ra vẫy tay với Chung Diệp: "Nghĩa huynh, ta về đây, có thời gian rảnh lại tìm huynh trò chuyện."
Chung Diệp gật đầu: "Nghe nói Tiểu Hi có tài thi họa, lần sau có thể tặng ta một bức được không?"
Hi Trì là tài tử nổi danh ngàn vàng khó mua được một chữ, chính y cũng biết thứ gì càng hiếm thì mới càng quý, cho nên trừ phi thật sự nghèo đến không còn đồng nào trong túi y sẽ không dễ dàng vẽ tranh viết chữ cho đám người quan lại quyền quý.
Trước mắt Hi Trì đã kết nghĩa huynh đệ với Chung Diệp nên không câu nệ nhiều như vậy, chỉ cười một tiếng: "Được! Hôm nào thời tiết tốt đệ sẽ quay lại đây, chiều tối chúng ta còn có thể cùng nhau đi ngâm suối nước nóng."
Chung Diệp nhớ lại hình ảnh ngày hai người mới gặp, Hi Trì cũng đang tắm suối.
Dung mạo Hi Trì không gọi là âm nhu, thân cao bảy thước vóc dáng thon gầy, nếu đi trên đường nhất định tất cả mọi người đều cảm khái đúng là một tiểu công tử phong lưu phóng khoáng. Nhưng màu da y lại quá trắng, ngũ quan tinh xảo, chiếc cằm nhòn nhọn đôi mắt câu nhân như hồ ly, nếu cởϊ qυầи áo tháo tóc xuống, thật sự rất dễ bị người ta nhận lầm là yêu tinh nơi sơn dã.
Sau khi trở về, Hi Trì đúng lúc gặp được Cố Lương.
Sắc mặt hắn không được tốt lắm, ngồi xuống uống ừng ực mấy ngụm trà mới mở miệng nói: "Hai ngày nữa tri phủ sẽ đến Thanh huyện khảo sát, ta lại sắp gặp họa rồi."
Hi Trì cảm thấy hơi lạ: "Vì sao? Lần này huynh bắt được không ít thổ phỉ, bá tánh an cư lạc nghiệp cũng là chiến tích của huynh, tri phủ phải khen ngợi mới đúng chứ."
"Đệ biết tri phủ là ai không?" Cố Lương nói, "Là Ô Nhân, hồi còn ở Thư Viện hắn cùng một bè với Thịnh Nguyệt lúc nào cũng gây khó dễ cho đệ đấy."
Thịnh Nguyệt và Hi Trì có thù oán, nhưng không thù hằn gì với Cố Lương. Chuyện mấu chốt là Cố Lương làm người trượng nghĩa, thời điểm Hi Trì bị Thịnh Nguyệt dùng hết trò này đến trò khác trêu cợt hắn đã từng ra tay ngăn cản đám người kia.
Lúc ấy Cố Lương đã đánh nhau một trận với Ô Nhân.
Cho dù có là sư huynh đệ đồng môn thì vẫn có chút ân oán, không thể ra vẻ thân thiết như không có gì.
Hi Trì dùng quạt vỗ vai Cố Lương: "Cấp trên còn là kẻ thù cũ, làm khó huynh quá."
"A a a ——" Cố Lương kêu to, hắn cũng sắp điên lên rồi, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Giặc tới thì đánh, nước đến nâng nền là được, huynh không làm sai chuyện gì, hắn không có tư cách bãi miễn huynh, cùng lắm thì khiến huynh mất mặt một phen thôi." Hi Trì ngẫm nghĩ, "Có điều vẫn phải cẩn thận coi chừng bị tính kế, chỉ sợ hắn có chuẩn bị từ trước."
Cố Lương thở ngắn than dài uống thêm mấy ngụm trà, lúc này mới nhìn Hi Trì: "Hôm qua đệ không về nhà à? Đi đâu chơi?"
Hi Trì cũng không giấu giếm: "Quen biết một vị công tử, cùng hắn kết bái huynh đệ. Nhân phẩm hắn rất tốt, dung mạo tuấn tú như trăng sáng trên trời, bọn đệ nói chuyện rất hợp nhau."
Cố Lương cũng là người thích giao tế: "Có người như vậy sao? Lần sau đệ cũng giới thiệu cho ta đi. Có điều nói đến tuấn mỹ, ta cảm thấy nếu là nam nhân anh tuấn thì không ai qua được đương kim Hoàng thượng, đệ phải trông thấy hắn mới biết được hoá ra trên đời này còn có người lịch duyệt tao nhã quý phái đến thế, đáng tiếc gần vua như gần cọp, Hoàng thượng của chúng ta tuy anh minh thần võ nhưng hành sự lại chẳng kém gì bạo quân, tâm địa đặc biệt tàn nhẫn."
"Ta thấy Lý công tử không giống hắn đâu." Hi Trì nhớ lại một chút, "Lý công tử là một vị quân tử rất văn nhã."