"Sao anh không bắt tôi nấu cho ăn?" Ninh Tịnh đầy vẻ nghi hoặc nhìn Cố Minh triệt, thật sự không hiểu được anh đang nghĩ gì và muốn làm gì nữa.
"Em đâu biết nấu, cứ để anh nấu cho ăn! Em giờ cũng gọi anh là Ông xã yêu ơi đi nhé!"
"Đến xưng hô cũng không thể tự do sao? Tôi … không quen!" Cô có chút nhíu mi bài xích, quay mặt ngó lơ anh, không thèm gọi.
"Ở đây không có mì gói, cũng tránh trường hợp em lười chỉ nấu mì gói ăn sẽ không tốt cho sức khỏe. Nên anh đã không đặt gói mì nào trong bếp, muốn ăn là phải nấu. Giờ nếu như không gọi anh là Ông xã yêu thì anh không thèm nấu nữa! Nhịn đói luôn nhé bà xã yêu ơi!" Cố Minh Triệt vờ bỏ ngang không làm nữa, xoay mặt khoanh đôi tay trước ngực kênh kênh kênh.
"Anh làm như tôi với anh thân thiết lắm vậy? Nói những lời nham nhở như vậy mà lập tức có thể nói được sao?"
"Giờ em có gọi ông xã yêu không hả? Anh gọi ngay một cuộc điện thoại, mọi thứ liền lập tức dừng lại hết. Ai kia khỏi sang Anh Quốc. À… ừm …" Cố Minh Triệt nói mà như hát à ơ ví dầu cố ý để cô nghe.
Ninh Tịnh nghiến răng trợn trừng hai mắt, cô có thể đè cái tên này ra cắn chết ngay lập tức không? Cái gì cũng vừa vừa thôi chớ?
"Sao nào? Gọi nhé?" Cố Minh Triệt thò tay vào túi móc ra cái phone…
"Ông xã yêu ơi!’" Ninh Tịnh nghiến răng kẽo kẹt, nhào đến chụp lấy phone anh giữ lại, tên khốn, có ngày cô sẽ hành hạ chà đạp hắn cho tới chết. Chỉ là chờ đến ngày đó không biết là ở kiếp nào thôi, hừ.
"Giờ thì giận rồi! Anh không dễ dãi như lúc nãy nữa đâu! Em phải hôn lên má ông xã một cái nữa mới được!" Cố Minh Triệt cười lớn, vô cùng gian xảo.
"Trời ơi!" Thật muốn chọi luôn cái phone vào đầu hắn.
"À ừm… có nên thêm gì nữa không ta? Em cứ chần chừ đi, anh cũng suy nghĩ thêm vào chút hương vị yêu thương ngọt ngào nữa mới được!" Cố Minh Triệt nhe răng cười đểu.
"Thôi! Trời ơi! Hôn thì hôn!" Dù gì nụ hôn đầu cũng bị chó đớp rồi, giờ cô đớp lại coi như huề đi.
Cố Minh Triệt khoái chí cười hí hửng.
"Em ngồi đó đi, anh nấu cho em ăn!"
"Tôi không cần biết anh định đùa gì với tôi, nhưng tôi hy vọng anh giữ đúng lời hứa chữa trị cho em trai!"
"Anh sẽ giữ lời mà! Anh sẽ không bao giờ thất hứa với em nữa!" Cố Minh Triệt nghiêm túc, ánh mắt đầy chân thành.
"Nữa? Anh đã từng hứa gì với tôi sao?"
"Không gì!" Cố Minh Triệt biết mình lỡ lời, liền tìm cách đánh trống lảng lơ đi.
"Giờ em chỉ cần ngồi yên đó để anh nấu cho ăn thôi! Có muốn phụ giúp anh một tay không? Tuy rằng không thể để vợ nấu, nhưng anh vẫn hy vọng luôn có em cùng sẻ chia!"
Cố Minh Triệt loay hoay nhìn sang định cười âu yếm với cô một chút, liền thấy cô trực tiếp ngó lơ anh, nằm dài ra bàn mà ngủ.
Anh bất lực cười nuôn chìu, nén lại cảm xúc muốn bước đến hôn trộm, anh lo lắng cô sẽ hoảng hốt mà bỏ chạy mất.
Cố Minh Triệt nấu xong liền dọn sẵn hết lên bàn, múc cơm vào chén cho cô.
Anh ngồi xuống bên cạnh định gọi cô dậy, vừa muốn đưa tay véo má cô thì anh chợt khựng lại.
Đôi mắt này, đôi môi này và cả cái mũi thanh tú nữa…
Cố Minh Triệt sờ nhẹ gương mặt cô, trong tâm hồn anh cảm xúc lại dâng trào.
Anh chờ ngày này, chờ giây phút này, chờ Tử Phu có thể trở về bên cạnh đã bao lâu rồi?
Nỗi đau và sự cô độc đeo bám anh canh cánh trong lòng suốt ngàn năm, chưa bao giờ anh quên được bóng dáng Tử Phu, nụ cười, ánh mắt và sự chân thành của nàng đẹp đến nhói lòng.
Nhưng vì sao đến lúc đánh mất rồi anh mới nhận ra? Tử Phu! Anh sẽ không để mất em lần nữa! không bao giờ!
"Tiểu Tịnh, dậy ăn đi em!" Cố Minh Triệt véo nhẹ mũi cô.
"Ưm … ưm …" Đừng có phiền mà.
"Tiểu Tịnh, đói chết tới nơi rồi! Mau dậy ăn đi em!" Véo véo má cô.
"Ừm …." Vẫn ngủ say sưa.
"Tiểu Tịnh!!!" Cố Minh Triệt lấy 2 tay nâng mặt cô dậy.
"Ưm … ưm … ưm …." Nước miếng nhễu tùm lum.
"Trời ạ … dính … dính.. dính … nhiễu … nhiễu đầy tay anh!" Cố Minh Triệt lắp ba lắp bắp.
Cuối cùng hết cách đành bế bổng cô đặt lên giường.
"Ngủ gì mà say sưa vậy nè trời? Ngày xưa thì mình chuyển người một tí đã tỉnh giấc lo lắng rồi! Giờ thì gọi khản cổ không thèm dậy nữa? Hic, Tử Phu của anh đây sao? Hay anh nhặt nhầm vợ về nhà rồi?"
Cố Minh Triệt than trời, miệng thì than chứ thấy người đẹp ngủ trên giường, cũng liền leo lên ôm cô nằm ngủ cùng luôn.
Cố Minh Triệt vuốt nhẹ đôi mắt đang mơ ngủ của Ninh Tịnh, phải chăng sự chân thành chờ đợi của anh suốt 2000 năm đã khiến ông trời động lòng và mang cô đến bên cạnh anh?
Mùi hương của nàng vẫn như xưa, nó dịu dàng lan tỏa lại có chút gì đó sâu lắng.
Người xưa nói phụ nữ là nước, nhưng với anh Tử Phu như một giếng nước trong cực kỳ êm dịu, dư vị lâu dài, chân thật tinh khiết.
Anh luôn cảm thấy cô ấy có chút gì đó xa xăm sâu sắc, lại có chút gì đó nhiệt tình gần gũi.
Anh luôn bị Tử Phu cuốn hút, nhìn nụ cười của Tử Phu, xem rắc rối của Tử Phu. Nhưng có lẽ nó lại trở thành con dao 2 lưỡi hại chết Tử Phu.
Khi còn là Hán Vũ Đế uy quyền đa nghi, anh luôn cố tạo ra khoảng cách, tìm đủ lý do để nghi ngờ. Xa lánh Tử Phu, chỉ có như vậy anh mới không bị mê hoặc.
Rồi dần dần đã biến nó trở thành thói quen, bất giác không rõ từ lúc nào đã xem Tử Phu như một vướng bận, một cái gai trong mắt chỉ muốn nhổ bỏ.
Chính anh, chính anh đã gϊếŧ dần gϊếŧ mòn Tử Phu nơi cấm cung u tối đó, khi nàng vẫn một lòng một dạ với tất cả sự chân thành chờ đợi anh từng giờ từng ngày trong sự vô vọng.
Mọi chuyện cứ xoay theo vòng tròn lịch sử suốt mấy mươi năm, cho đến khi Cái Gai ấy không nói một lời từ biệt lặng lẽ ra đi, thậm chí không để cho anh kịp đến gặp cô lần cuối để nói lời xin lỗi muộn màng.
Lúc ấy anh mới nhận ra rằng ngai vàng, mỹ nhân, châu báo, giang sơn …
Tất cả tất cả đều là vô dụng, không gì có thể thay thế nàng, chúng càng không thể dùng để đổi được nàng hay mang nàng trở về.
Nhớ đến da diết mùi hương của nàng, hơi ấm của nàng.
"Tử Phu, Anh sẽ thay đổi, thay đổi tất cả vì em! Anh sẽ không làm em buồn nữa! Khi mỏi mòn chờ đợi em, anh chỉ sợ em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Giờ thì đã có em bên cạnh, nhưng sao nỗi sợ lại càng lớn hơn? Anh sợ em có lại ký ức xưa cũ, sẽ khiến anh đánh mất em vĩnh viễn. Sợ phải đối mặt với những tháng ngày không có em bên cạnh. Tử Phu, đừng rời xa anh!"
Cố Minh Triệt hôn nhẹ lên trán cô cảm nhận mùi hương quen thuộc ngày nào.