Bệnh viện Tổng hợp Giang Thành, khu nội trú, phòng 1203.
Mỗi lần bước vào căn phòng này, các y tá trực ban đều không kìm được nụ cười trên môi, lý do rất đơn giản: bệnh nhân trẻ tuổi ở đây vừa đáng yêu lại vừa đẹp trai đến mức khó cưỡng.
Nữ y tá tươi cười chào hỏi người nằm trên giường bệnh: "Tiểu Hạ, lại xem video thú cưng nữa à? Nhìn mặt cậu kìa, cười tươi như hoa nở luôn!"
Chàng trai đang cúi đầu nhìn điện thoại ngẩng lên. Khuôn mặt trắng trẻo với đôi mắt sáng ngời, khóe mắt hơi cong lên, nụ cười trên môi rạng rỡ như nắng tháng Năm.
Hạ Cát cười rạng rỡ, xoay màn hình điện thoại về phía y tá: "Chị y tá, nhìn con mèo này xem, đáng yêu quá trời luôn!"
Y tá giả vờ hứng thú với video, cúi người lại gần nhưng trong lòng lại bị nụ cười của Hạ Cát làm cho tim đập thình thịch, nghĩ thầm: Đáng yêu thật sự là cậu mới đúng đấy!
"Cậu thích mèo thế này, sao không nuôi một con khi xuất viện nhỉ?"
Câu nói của y tá khiến Hạ Cát ngẩn người. Cậu bắt đầu suy nghĩ, có lẽ đây là một ý tưởng không tồi.
Hạ Cát vốn là một lập trình viên, công việc bận rộn, thường xuyên tăng ca, ngày nào cũng về nhà rất muộn. Mặc dù rất thích mèo nhưng cậu lại lo mình không đủ thời gian chăm sóc, nên chưa bao giờ dám nuôi. Những năm qua, chỉ có thể "hít mèo trực tuyến" để giải tỏa niềm yêu thích.
Một tháng trước, sau 28 giờ làm việc liên tục, ở tuổi 26, Hạ Cát suýt chút nữa ngã gục ngay tại bàn làm việc. Khi được đưa đến bệnh viện, tình trạng của cậu rất tệ. Những năm dài thức đêm và lối sống không lành mạnh khiến cơ thể cậu suy nhược nghiêm trọng, dẫn đến kiệt sức. Sau khi được cứu chữa, Hạ Cát phải nằm viện một tháng để phục hồi.
Lần thoát khỏi cửa tử này khiến Hạ Cát quyết tâm thay đổi, sống khỏe mạnh hơn. Trong thời gian ở viện, cậu đã suy nghĩ kỹ và quyết định từ bỏ công việc lập trình viên. Với số tiền tích góp được trong vài năm qua, cậu có thể nghỉ ngơi một thời gian trước khi tìm việc mới.
Giờ đây, khi có thời gian và năng lượng, việc nuôi một chú mèo không còn là vấn đề lớn. Nghĩ vậy, Hạ Cát bắt đầu tìm kiếm thông tin trên điện thoại.
...