Ninh Chi ngừng khóc, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên khỏi vòng tay của mẹ và anh trai, trước mặt mọi người, cô bé vạch trần mọi chuyện: "Bà nội, sao bà lại vu oan cho cháu?"
"Cháu không hề muốn ăn bánh bao thịt, là bà nhất quyết đòi mua cho cháu, còn bắt cháu đứng yên tại chỗ đợi bà, cháu đã đứng đợi bà rất lâu, nhưng không những chẳng đợi được bà, mà còn gặp phải kẻ buôn người, người đó nói, chính bà nội đã liên hệ với đường dây của hắn ta để bán cháu!"
"Sau khi kẻ buôn người bị bắt, hắn ta đã khai nhận toàn bộ những chuyện này."
Ninh Chi dường như rất đau lòng, vành mắt đỏ hoe, cúi đầu cắn môi, nước mắt không ngừng rơi.
Vậy mà bà nội Ninh lại bán đi đứa cháu gái ruột của mình!
Ánh mắt mọi người nhìn bà lão bỗng chốc thay đổi, tràn ngập vẻ khinh bỉ và khó tin.
Thời buổi này nhà nhà đều nghèo khó, đúng là có không ít người bán con bán cái, nhưng không ai lại bán cốt nhục của mình cho bọn buôn người cả.
Ai mà chẳng biết bọn buôn người sẽ làm gì với những đứa trẻ bị bán, đặc biệt là bé gái, phần lớn đều bị đưa vào những chốn như vậy.
Điều đáng sợ hơn cả là, sau khi làm ra chuyện đê tiện đó, bà ta còn tự biên tự diễn nói rằng đứa bé bị lạc mất, hàng loạt hành động này đã làm chấn động tam quan của dân làng!
Mặt bà lão đỏ gay, phun nước bọt, giận dữ chỉ tay vào Ninh Chi: "Con ranh con này! Đừng có mà nói bậy! Ta bán mày hồi nào!"
Bà ta cao giọng, như thể làm vậy có thể che đậy sự thật.
Ninh Chi không tranh cãi với bà ta: "Có phải nói bậy hay không, các cô công an đều biết rõ."
Cô bé hướng ánh mắt về phía nữ công an.
Đối với trận chiến này, cô bé nắm chắc phần thắng trong tay!
Nữ công an ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm bà lão, nghiêm nghị nói: "Bà Ninh, qua điều tra của chúng tôi, sự việc đúng như những gì bé Ninh Chi đã kể, chính bà đã liên hệ với kẻ buôn người, bán cháu gái ruột của mình với giá ba mươi đồng, đối phương đã khai nhận toàn bộ, bà có chối cũng vô ích."
Giọng điệu của nữ công an vừa nghiêm khắc vừa mang tính lên án.
Lời của công an đã nói ra, ai còn dám nghi ngờ, ai còn không tin chứ!
Bà lão há miệng, rõ ràng muốn nói gì đó để biện minh cho bản thân, nhưng thấy không thể nghĩ ra được gì, bà ta dứt khoát quay mặt đi chỗ khác, coi như ngầm thừa nhận.
Dân làng kinh ngạc tột độ!
Không ngờ bà ta lại thật sự bán cháu gái mình cho bọn buôn người!
Hơn nữa, đứa bé bà ta bán lại là con của Nhị phòng đã mất, đây chẳng phải là muốn tuyệt đường hương hỏa của con trai thứ hai hay sao!?
Quá độc ác!
"Mẹ! Rốt cuộc tại sao mẹ lại làm như vậy! Mẹ có còn là người không! Sao mẹ lại nhẫn tâm bán Chi Nhi cho bọn buôn người!" Vân thị gào lên thảm thiết, hai mắt hằn lên những tia máu đỏ ngầu, nếu không phải còn chút lý trí cuối cùng, bà đã nhào tới xé xác bà ta rồi.
May mà Chi Nhi là đứa bé lanh lợi, chứ nếu là một đứa bé không lanh lợi, chẳng phải cả đời này sẽ bị hủy hoại trong tay bọn buôn người hay sao?
Tim Vân thị lạnh buốt, hoàn toàn không dám nghĩ tiếp nữa.
Công an lấy sổ tay ra ghi chép: "Bà Ninh, bà nói xem, rốt cuộc nguyên nhân khiến bà bán cháu gái ruột của mình là gì!"
Bà lão lạnh mặt, chậm rãi đưa tay vuốt lại mái tóc ra sau, cuối cùng cũng xé bỏ lớp ngụy trang, cười lạnh: "Còn có thể là vì sao nữa, nó chính là thứ xui xẻo, sẽ gây họa cho nhà họ Ninh chúng ta, ta làm vậy là trừ hại cho nhà họ Ninh!"
Bà ta nói chắc như đinh đóng cột, không hề có ý hối cải, ngược lại còn dương dương tự đắc.
Mọi người há hốc mồm kinh ngạc.
Từng thấy kẻ ác rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một kẻ ác lại có thể ngang nhiên, trơ trẽn đến vậy.
Vân thị run rẩy vì giận dữ: "Bà già độc ác này! Tôi liều mạng với bà!"
Người mẹ vốn dĩ hiền lành, lễ phép, giờ đây chẳng còn chút lý trí nào, trừng đôi mắt vằn đỏ, lao tới tát cho bà nội Ninh một cái.
Vân thị dùng toàn bộ sức lực của mình.