Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 7

Tướng Quân⎯ ⎯ Đây là tên của con vẹt xanh Thái Tử Điện Hạ do đặt.

Hắn nhặt được con vẹt xanh này trong lúc hắn đang ở dưới gốc cây hóng mát thì trùng hợp nó từ trên cây rơi xuống và đập vào trong tay hắn.

Thái Tử Điện Hạ liền cảm thấy con vẹt này có thể có duyên với hắn. Ngoài ra, vị Tướng Quân này có thể hát một chút giai điệu dân gian và ngâm được một nửa bài thơ của trẻ con bắt đầu học chữ, điều này làm hắn rất vừa lòng.

Hắn cảm thấy Tướng Quân rất thông minh.

Thái Tử Điện Hạ thích người và động vật thông minh. Bây giờ, hắn mới phát hiện ra con vật thông minh này có thể do Chiết Quân Vụ nuôi nên thậm chí ngay cả con vẹt hắn cũng chán ghét.

“Là của ngươi nuôi?” Hắn ảm đạm mở miệng xác nhận.

Chiết Quân Vụ đang ôm Mao Mao, bị hắn nhìn cũng run rẩy, nơm nớp lo sợ nói: “Là, là của nô tì nuôi,…… Nhưng đến tháng 3 thì trong nhà nô tì lại hết lương thực, nên ba ngày nay vẫn chưa cho nó ăn nên nó liền bay đi mất, với lại bây giờ nô tì không nuôi nó nữa.”

Nàng vừa nói xong thì nghe Mao Mao một lần nữa hét lên gọi nàng bằng một câu kéo dài: “Quân Vụ a⎯ ⎯”

Tay Chiết Quân Vụ run lên, nàng đang ôm Mao Mao thì cả người đổ mồ hôi lạnh, trong lòng khẩn trương, càng ôm chặt Mao Mao, trông thực sự rất thật đáng thương. Dáng vẻ này khiến Thái Tử Điện Hạ cảm thấy mình giống như một tên ác bá nên hắn liền nặng nề hừ một tiếng.

Vì lười biếng chấp nhặt cùng một tiểu cung nữ ngu ngốc, nên hắn khó chịu xua xua tay đi, mặc dù không muốn đánh chết nàng cùng con vẹt, nhưng cũng hoàn toàn không muốn gặp lại một người một thú này nữa. Hắn nói với Lưu công công: “Tìm một viện hoang vu cho bọn chúng ở lại đi.”

Ai ngờ con vẹt này như thành tinh, nghe hiểu “bát cơm”

của nó sắp khó giữ được nên vội vàng tung cánh bay về phía Thái tử, cái miệng nhọn của nó hét lên: “Điện hạ⎯ ⎯ Điện hạ⎯ ⎯ Núi có cây, cây có cành⎯ ⎯ Lòng yêu thích người, người nào có hay⎯ ⎯”

Thái Tử Điện Hạ: “……”

Thông minh, thực sự rất thông minh. Hắn vẫn chưa bao giờ thấy một con vẹt thông minh như vậy. Trái lại thật luyến tiếc.

Nhưng đây là nói về loại bài thơ lộn xộn nào vậy! Hắn tức giận nói: “Đây là ngươi nói cho nó biết?”

Cái này rõ ràng là do Chiết Quân Vụ nói, nàng liền vội vàng gật đầu, thành thật nói: “Là, là nô tỳ nghe lén được thơ.”

Thái Tử điện vốn là hạ lửa giận hừng hực qua đi, lại thấy trong mắt nàng chỉ có sợ hãi, biểu tình trên mặt rất thực, chẳng có chút xấu hổ nào như bị bắt gặp lén đọc những câu thơ vậy. Thái Tử Điện Hạ liền bỗng nhiên hiểu nhận ra một điều.

Nàng không hiểu.

Nàng không hiểu đây là có ý gì.

Nàng vẫn là cái nha đầu, mặc dù lại là một mỹ nhân đáng ghét, nhưng nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, bây giờ nàng chỉ nghĩ đến việc ăn một bữa cơm no mà thôi.

Thái Tử Điện Hạ muốn trách lại chẳng trách nên lời.

Chiết Quân Vụ cũng chẳng ngu ngốc, lúc này nàng cũng hiểu được câu thơ nhất định có vấn đề. Nàng vội vàng run rẩy giải thích: “Trong thôn có một học đường, bên cạnh đó là ruộng, lúc nô tì xuống ruộng đi cắt cỏ heo vất vả ở đó thì vừa nghe được bọn họ đang đọc sách.”

“Nô tì không biết câu này có nghĩa là gì, nô tì cảm thấy nó chỉ là một câu thơ, liền cố gắng ghi nhớ, lúc cắt cỏ heo, có thể Mao Mao ở trên lưng nghe thấy.”

Lông mày của Thái Tử Điện Hạ nhăn lại.

⎯ ⎯ Mao Mao…… Tên là cái gì!

Nhưng sau một một phen giày vò, hắn nhìn con vẹt tội nghiệp rơi vào tay mình rồi nhìn vào khuôn mặt tái nhợt trắng bệch của Chiết Quân Vụ, nhưng không vì thế mà hắn lại tức giận.

Vẫn là một tiểu cô nương nên hắn chẳng có lý do gì để tức giận như vậy. Bằng không truyền ra ngoài, lại trở thành trò cười trong miệng mọi người. Nghĩ đến việc người khác sẽ lấy chuyện năm đó ra để nói xấu sau lưng thì Thái Tử Điện Hạ không khỏi bực bội.

Hắn nói: “Hãy để nàng ấy nuôi Tướng Quân đi.”

Đợi nàng lớn một chút thì đuổi ra ngoài.

Chiết Quân Vụ liền bị Lưu công đưa ra khỏi cửa. Lưu công công vừa mới bị dọa đến gần chết, lúc này tâm tư đã sinh động trở lại. Mặc kệ quá trình như thế nào thì chí ít lúc này hắn đã hiểu được mình thực sự đã đánh cuộc chính xác.

Thái Tử thực sự đã thiếu kiên nhẫn với một người xấu xí trong cung điện này.

Hắn lau mồ hôi trên đầu rồi đưa người đến phòng Hoa Điểu, sau đó giao nàng cho Hạ Ẩn phụ trách về hoa và chim, “Giao người cho ngươi đấy.”

Hạ Ẩn là một cô nương có khuôn mặt tròn, có hai má lúm đồng tiền khi cười lên, miệng thì hết lời khen ngợi. Lưu công công liền quay lại nói với Chiết Quân Vụ: “Ngươi là người rất may mắn, nếu Thái Tử đã ra lệnh thì ngươi phải làm cho tốt đấy.”

Sắc mặt của Chiết Quân Vụ hơi nhợt nhạt, “Vâng.”

Nàng biết rằng hôm nay việc liên quan đến chuyện này cuối cùng cũng qua rồi. Xuân Ẩn thì khác với Hạ Ẩn, thích hỏi về chuyện trước đây của nàng, còn Hạ Ẩn thì rất trầm và điềm tĩnh, nàng ấy có một khuôn mặt biết cười nhưng lại không thích nói chuyện.

Chiết Quân Vụ cảm thấy cao hứng hơn khi ở cùng với nàng, chỉ là Mao Mao lại không vui, nó kiêu ngạo đi vài bước nhỏ đến trước mặt Hạ Ẩn, sau đó dùng miệng sửa sang lại một chút lông vũ, dừng lại một chút rồi đột nhiên bay đi, hướng về phía thư phòng, cao giọng kêu lên, “Điện hạ⎯ ⎯ Điện hạ⎯ ⎯ Hương vị đầu tiên của đôi môi đỏ mọng cùng xiêm áo, ngọc tuyết bộ ngực xây⎯ ⎯”

Thái Tử Điện Hạ vẫn còn chưa đọc xong liền giận dữ hét lên một tiếng, “Ai đã dạy nó!”