Trần Sinh không nhịn được phì cười một tiếng, lời không qua đại não đã nói ra: “Em chuẩn bị lại đi cãi nhau một trận rồi trở về khóc?”
Phương Tình trăm triệu lần không nghĩ tới mình sẽ bị một người thập niên bảy mươi chế giễu, cô trợn mắt há hốc mồm nhìn mặt Trần Sinh: "Đồng chí này, anh làm sao lại chế giễu em, anh phải suy nghĩ rõ ràng, đó là dê của anh, em thay anh ra mặt, anh còn cười em?”
Khóe miệng Trần Sinh căn bản không thể ngăn được, trên mặt anh chưa từng có ý cười đẹp mắt như vậy: "Vốn dĩ lúc lấy dê đổi em anh còn hơi luyến tiếc, nhưng hiện tại, anh cảm thấy, người chịu thiệt không phải là anh."
Phương Tình nghe Trần Sinh nói xong, không hiểu sao lại thoải mái: "Anh yên tâm, em cũng sẽ không để anh tổn thất không một con dê, con dê này, em bồi thường cho anh."
Trần Sinh lại cười:
“Em? Em ngay cả công việc đồng áng cũng không làm được, bồi thường cho dê của anh? Anh không tin cho lắm.”
Vẻ mặt Phương Tình giảo hoạt nhìn mặt Trần Sinh:
"Không tin đúng không, ngày mai em sẽ để anh mở mắt, có lẽ, anh có nghe tới một câu chuyện viễn cổ không, tên là Điền Loa cô nương* không?"
*Chuyện Điền Loa cô nương:
Ở một thôn nọ có một chàng trai đã hơn 30 tuổi mà chưa có vợ. Anh ta cần cù siêng năng, hàng ngày lao động chăm chỉ trên cánh đồng.
Một ngày nọ, anh ta ra đồng vô tình nhặt được một con ốc lớn. Anh ta vui mừng đem con ốc về nhà nuôi trong một cái chậu. Thời gian qua thật nhanh, mới đó mà đã 3 năm. Một hôm, anh chàng độc nọ thân từ ruộng về lại nhà, phát hiện trên bàn đã bày sẵn cơm canh nóng hổi, anh ta nhìn quanh quất, không thấy ai, bụng lại đói cồn cào, chẳng quản ba bảy hai mươi mốt, liền vào bàn ăn cơm. Anh ta vừa ăn vừa nghĩ, ai lại nấu một bàn cơm canh cho mình vậy? Liên tiếp mấy ngày sau cũng như thế, cơm canh đầy bàn. Thế là, anh ta nghĩ việc đó nhất định là bà chị họ Lí bên hàng xóm giúp mình, hôm nay phải đi cảm ơn mới được. Anh ta hỏi bà chị Lí hàng xóm, chị Lí đáp rằng:
- Không có đâu! Tôi nghe được tiếng nấu cơm, tiếng xào rau trong nhà bếp của anh, tôi tưởng anh về sớm nấu cơm?
Anh chàng độc thân cảm thấy kì lạ, ai lại làm như thế? Nhất định phải làm rõ chuyện này.
Một hôm, giống như thường ngày anh ta vác nông cụ ra đồng. Qua một lúc sau, anh ta trở về nhà, nấp bên ngoài cửa lén nhìn vào. Sắp đến trưa, nắp chậu từ từ giở lên, từ trong chậu một cô gái xinh đẹp như tiên nữ bước ra, tiếp đó làm cơm, xào rau một cách thành thạo, phút chốc bày ra một bàn thức ăn.
Sau khi cơm rau nấu xong, cô ta lại bước vào trong chậu. Anh chàng độc thân nghĩ bụng, hôm nay hình như mắt mình nhìn nhầm chăng? Thế là liên tiếp mấy ngày sau anh ta lén nấp ngoài nhà để xem, kết quả ngàn vạn lần chính xác, quả thật là một cô gái xinh đẹp hàng ngày nấu cơm giúp anh.
Anh chàng độc thân lại nghĩ cô gái xinh đẹp như thế hàng ngày giúp mình nấu cơm, rốt cuộc là vì cái gì? Ta nhất định phải hỏi cho rõ. Lại một buổi trưa, cô gái đang chăm chú nấu cơm, anh ta đột nhiên đẩy cửa bước vào, ôm chặt lấy cô gái, đồng thời nhốt cô ta trong phòng. Anh ta vội mở nắp chậu nhìn kĩ, sao mà con ốc trong nước chỉ còn cái vỏ không?
Lẽ nào cô gái đẹp như tiên kia là do ốc biến thành? Anh ta bèn nghĩ ra một cách, liền đem cái vỏ ốc không ra vườn hoa sau nhà, sau đó vào phòng thả cô gái ra để hỏi, nào ngờ cô gái từ trong phòng chạy thẳng đến cái chậu. Khi thấy không có vỏ ốc, cô gái khóc lên một cách thương tâm.
Cô gái vừa khóc vừa kể với anh chàng độc thân sự tình của mình đã trải qua. Cô gái nói rằng, cô vốn là con ốc, do vì kiếp trước anh ta đã cứu mạng cô ta, kiếp này lại nuôi 3 năm nên cô ta đầu thân để đền ơn. Anh chàng độc thân nghe qua vô cùng cảm động.
Thế là, anh ta liền kết hôn cùng cô gái. Sau này họ sinh được một trai một gái. Nghe nói, hai vợ chồng yêu thương nhau như lúc ban đầu, đời sống ngày càng tốt lên.