Bí Mật Công Tức

Chương 4: Người nào cho cô lá gan đó

Chương 4: Người nào cho cô lá gan đó

Trước mắt Trì Ky nhoáng lên một cái, lảo đảo lùi về sau mấy bước, lực trên tay cũng buông ra.

Tuệ Hòa nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách với anh ta, vừa ho khan kịch liệt vừa kéo ra khoảng cách an toàn.

Nhìn thấy thái dương anh ta có máu tươi uốn lượn chảy xuống, trong lòng cô sợ hãi che kín cổ mình.

Cô không chút nghi ngờ, vừa rồi anh ta thật sự muốn bóp chết cô.

Trì Ky vươn tay sờ thái dương, gương mặt âm trầm tới gần cô, giận quá hóa cười.

“Bỏ thuốc tôi sao? Hưm? Người nào cho cô lá gan đó? Tuệ Hòa, cô chán sống rồi sao?”

Tuệ Hòa sợ tới mức lùi về sau, hơn nữa đáng chết chính là dược tính trong cơ thể dấy lên, cô liên tục lắc đầu: “Tôi không có!”

Trì Ky tới gần cô, nhìn thấy gương mặt trở nên đặc biệt kiều mị đáng yêu của cô, cùng với làn da trắng như tuyết ửng hồng, đâu còn không rõ cô cũng trúng thuốc.

Anh ta cười mỉa một tiếng, dùng lực nâng cằm cô lên: “Trái lại tôi xem thường cô rồi, cô đúng là tính toán cẩn thận! Ngay cả mình cũng bỏ thuốc!”

Cơ thể Tuệ Hòa run rẩy, tới lúc này, sao cô còn không rõ bát tổ yến có vấn đề.

Không biết cô lấy đâu ra sức lực, hất mạnh tay anh ta ra, lảo đảo lùi về sau hai bước, đôi mắt mơ hồ cảnh giác nhìn chằm anh ta:

“Cách xa tôi một chút!”

Trì Ky thấy cô như gặp quỷ ngồi xổm xuống ôm chặt lấy người, dáng vẻ như sợ anh ta xâm phạm, tức giận nói một câu “người nào hiếm lạ chạm vào cô”, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Dược tính trong cơ thể khuếch tán rất nhanh, ngứa ngáy khó nói nên lời nhanh chóng cuốn sạch cơ thể anh ta.

Du͙© vọиɠ từ trong lòng lan tràn ra, kêu gào như muốn đánh tan lý trí của cô.

Cô véo mạnh đùi một cái, vùng vẫy đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng tắm.

Tuệ Hòa ngâm mình trong bồn tắm to tràn ngập nước lạnh, khó chịu tới mức ngâm cả mặt vào luôn, mãi đến khi không thở nổi mới chui ra khỏi nước.

Muốn dùng loại cảm giác sắp hít thở không thông này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối kháng tê ngứa bên trong cơ thể.

Mấy lần cô thậm chí nghĩ, cứ chết đi như vậy cũng được, cho dù cô chết cũng không có ai để ý.

Từ nhỏ cô đã tình thân duyên mỏng, bị cha mẹ ruột vì bảo vệ con gái nuôi mà đẩy cô vào hầm lửa, đối với cô mà nói nhà chồng không khác gì vực sâu.

Nhưng mà khi chân chính sắp hít thở không thông, cô vẫn thò đầu ra khỏi mặt nước, cảm thấy không đáng.

Dùng lỗi của người ngoài chà đạp bản thân mình, đúng là quá mức ngu ngốc.