Sau Khi Nhân Thiết Sụp Đổ Vai Ác Chạy Suốt Đêm

Quyển 1 - Chương 8: Hắn có chút điên(8)

Thời Ngọc mím môi, nâng cao giọng: “Tôi không mang dù.” Hôm nay trời đổ mưa đột ngột, nhiều học sinh không mang ô, Thời Ngọc tự nhiên cũng là một trong số đó.

Sau một hồi tạm dừng, hệ thống nói:

“Vậy cơ hội này nhất định là trời cao cho cậu.”

Thời Ngọc: “Hả?”

“Thẩm Thác mang ô,” Hệ thống ý thức được đây là hệ thống của nhân vật phản diện:

“Chúng ta cướp của cậu ta đi.”

“……”

Tên AI này thật sự quá đáng mà.

Cài đặt nhân vật quá chặt chẽ như vậy.Thời Ngọc theo lời nói nhìn về phía Thẩm Thác. Thẩm Thác ngồi trên ghế, vừa ăn bánh bao vừa đọc sách, cơ thể cao gầy mặc đồng phục không vừa vặn, cũng không thể hiện biểu tình gì.

Cậu rũ mắt, nét mặt lạnh lùng cùng đôi mày thanh mãnh, gương mặt nhợt nhạt cùng đôi mắt màu đen, lông mi rậm, hiện lên rõ ràng, nhìn kỹ lại, Thời Ngọc mới phát hiện ở đuôi mắt trái cậu có một nốt ruồi nhỏ như hạt nước. Nhợt nhạt nhỏ xíu, chấm lên khuôn mặt yếu ớt, đặc biệt kiêng khen.

“Thẩm Thác giữa trưa ăn bánh bao?” Bánh bao khô cứng, lạnh tanh, nhìn thấy Thời Ngọc liền nhịn không được nhăn lại mi.

“Ân……” Hệ thống nói:

“Hiện tại Thẩm Thác không thể ăn thứ gì khác.”

Mẹ mình bệnh nặng, cha lại nợ cờ bạc. Bây giờ con đường duy nhất của Thẩm Thác chính là học tập thật tốt, thi đậu

một trường đại học tốt, nâng cao năng lực bản thân, đi tìm một tương lai khác. Chỉ tiếc đường ra duy nhất này, cũng bị nhân vật sống sờ sờ này phá hỏng.

Thời Ngọc khó chịu nhìn đi chỗ khác, sau một hồi chuẩn bị tinh thần, mới đưa tay về phía Thẩm Thác, trên cao nhìn xuống hất cằm:

"Đưa dù của cậu cho tôi.”

Nhân thịt hộn loại trong miệng thật không ngon, khô khốc khó nuốt, Thẩm Thác mặt vô cảm nhai kỹ thứ đồ ăn này, sau một hồi nuốt xuống, đáy mắt hiện lên một tầng màu đen và đáng sợ.

Cậu không cử động, thanh âm lãnh đạm: “Ở ngoài cửa.”

Thời Ngọc hỏi: “Ngoài cửa là chỗ nào?”

“Màu đen, bên trên viết ngân hàng Trung Quốc.”

Ngân hàng Trung Quốc phát ô che mưa. Không cần tiền, nhà nào cũng có. Nhưng mà mọi người đều ngại “low”, đều sẽ không dùng. Chả có một tên nhỏ tuổi nào tự nguyện dùng cái ô có bốn chữ " Ngân Hàng Trung Quốc" này.

Nam sinh bên cạnh không nói thêm lời nào, dứt khoác rời đi.

Thẩm Thác nâng mi mắt, đôi mắt u ám nhìn về phía cửa sau. Mưa gió lay động ngoài cửa sổ, lá cây xào xạc.

Thời Ngọc đứng ở đó, mái tóc đen mềm mại ôm sát chiếc cổ trắng như tuyết, dưới chân chính là đôi giày thể thao phiên bản giới hạn, sạch sẽ và sang trọng.

Nhìn xung quanh một vòng, ngón tay trắng nõn gày gọt cầm lấy ô che mưa, cậu rũ mắt đánh giá một lượt, trong mắt không chút biểu tình, xoay người rời đi. Không có vẻ cười nhạo và ghét bỏ. Chiếc ô cứ thế bị cầm đi.

Thẩm Thác thu hồi tầm mắt.

Bánh bao trong tay đông cứng, toát ra vẻ kỳ lạ quái dị.

Cậu nét mặt không cảm xúc, nuốt xuống một ngụm lớn.