Sau Khi Nhân Thiết Sụp Đổ Vai Ác Chạy Suốt Đêm

Quyển 1 - Chương 4

Trò khôi hài kết thúc khi thầy dạy lịch sử tiến vào lớp. “Làm gì đấy! Làm gì đấy! Khai giảng ngày đầu tiên mà tất cả đều ở đây hồ nháo!”

Thầy dạy lịch sử là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, Địa Trung Hải xông ra, và một cái bụng bia căng tròn.

Từ xa đã nghe thấy tiếng ồn từ lớp 7 nghe vậy liền cảm nhận được có chuyện xảy ra. Lớp 7 này đa phần là con nhà quý tộc, sau lưng đều sựa vào tư bản và quyền thế, các giáo viên khác sớm đã mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua cho chúng, quát mắng vài câu, sau khi thấy cả lớp gần như yên ổn, ông ấy liền đi lên bục và mở bảng trắng chuẩn bị giảng bài.

“Đều là học sinh trung học, đừng ngày nào cũng gây phiền phức, nên đem tâm tư đặt vào việc học đi? Mở sách ra trang 77 trang, chúng ta hôm nay học ——”

“Tôi có cần phải học không?”

Trên bục giảng thầy giáo ở thao thao bất tuyệt, Thời Ngọc âm thầm hỏi hệ thống.

Hệ thống vẫn chưa phục hồi sau trận động làm loạn của cậu vừa rồi, nghe vậy chậm nửa nhịp mới trả lời:

“Không cần, cậu từ nhỏ đến lớn đều không cần học tập, đều dựa sự quyên góp của gia đình”

Đây chính là lí do Yến Thời Ngọc lại có khác tên là Tán Tài Đồng Tử*.

Tán Tài Đồng Tử*: chế nhạo những cậu con trai hoang đàng tiêu tiền như rác và tiêu tiền bừa bãi, cuối cùng tiền của không còn, tán gia bại sản.

Có thể một tay nâng cao mức độ cơ sở vật chất ngành giáo dục trên toàn Thành phố A

Thực sự là cậu tốt mà...

Thời Ngọc “Nga” một tiếng, uể oải ngáp một cái, đột nhiên cảm thấy cực kỳ mỏi mệt.

“Buồn ngủ quá,” cậu hỏi, “Tôi có thể ngủ trên lớp không?”

Hệ thống nói:

“Cậu muốn thế nào thì làm như thế, thân thể của Yến Thời Ngọc rất kém, cảm xúc dâng trào sẽ rất dễ dàng mệt mỏi, cậu vừa mới giáo huấn Lương Vĩ dùng sức quá nhiều, hiện tại có thể chịu không nổi.”

Thời Ngọc cảm thấy oan uổng: “Tôi chỉ nói có hai câu”

Hệ thống: “Nhưng cơ thể của cậu chính là như vậy”

Thời Ngọc cũng không nói tiếp.

Hệ thống chịu đựng không được, vẫn hỏi cậu:

"Cậu giúp Thẩm Thác làm cái gì? Cậu chính là ác bá.”

Thời Ngọc là một học sinh ngoan, và chưa bao giờ ngủ gật ngang nhiên như thế này trong lớp, sau khi xuyên qua trở thành Yến Thời Ngọc, những chuyện như thế này cũng không có kiêng dè.

Cậu ngáp một cái đôi mắt ửng hồng, dứt khoát nằm lên bàn, dùng sách chặn ánh sáng, mơ mơ hồ hồ nói:

“Thuận tay thôi.”

Hệ thống: “?”

Cậu rõ ràng là mở miệng giúp.

Thời Ngọc nghiêm trang:

"Đừng nghĩ quá nhiều, dù sao ngoại trừ cậu cũngkhông ai biết tôi trút giận cho Thẩm Thác.”

“Hay a, cậu quả nhiên là trút giận cho Thẩm Thác!”

Hệ thống nhéo cái đuôi nhỏ của cậu, ngữ khí kích động nói: “Cậu thiếu chút nữa sẽ OOC cậu biết không!”

Thời Ngọc chớp chớp mắt, chột dạ im lặng trầm mặc.

Chẳng qua chỉ trong hai câu, cơn buồn ngủ trong mắt cậu đã trở nên dày đặc hơn một chút.

Cơ thể Yến Thời Ngọc này thật sự quá yếu ớt, tức giận một chút cũng không được. Thời Ngọc cố gắng duy trì sự tỉnh táo, nhưng cuối cùng nhắm mắt lại một cách yếu ớt.

Âm thanh giảng bài cảu thầy Lịch sử thật sự dài, từng câu chữ hoài niệm, ngẫu nhiên nâng cao âm điệu, rồi lại hạ xuống khiến cho cậu mơ màng rơi vào giấc ngủ.

Thầy liên tục thôi miên, Thời Ngọc chậm rãi rơi vào giấc ngủ.

Dù sao có hệ thống ở đó, cậu cũng không sợ xuất hiện tình huống đột ngột.

……