Uyên Linh cầm tất cả đi photo, sau đó đem lên phòng của An Nhiên...cô nghĩ đến chuyện khi nãy lại cảm thấy rất ngại ngùng nhưng cũng cố gắng lấy lại bình tĩnh đem hồ sơ đặt lên bàn làm việc của An Nhiên.
Uyên Linh rụt rè lên tiếng: "Ngô tổng, tôi làm xong rồi".
An Nhiên nhìn lên chiếc đồng hồ trên tay mình, cũng tới giờ nghỉ trưa luôn rồi...cô không nghĩ là đã trễ như vậy sau đó nhìn Uyên Linh rồi nói: "Em đi nghỉ trưa đi", sau đó lại tiếp tục làm việc.
Uyên Linh nghe vậy cũng vui vẻ đáp: "Vâng ạ".
Vừa đi tới cửa thì tự dưng cô như nhớ ra việc gì đó thì quay đầu trở vào trong đứng đối diện bàn làm việc của An Nhiên rồi hỏi: "Ngô tổng, tới giờ nghỉ ngơi rồi cô không tính đi ăn trưa hay sao mà vẫn ngồi đây làm việc như vậy?".
An Nhiên nghe vậy ngước lên nhìn Uyên Linh rồi trả lời: "Không cần phải bận tâm đâu, em đi ăn đi chứ không hết thời gian nghỉ trưa lát đi làm muộn tôi không ngại trừ lương em vào ngày đầu tiên đi làm đâu".
Uyên Linh nghe vậy có chút khó chịu, người ta mới hỏi có câu mà đã đòi trừ lương người ta rồi. Khó chịu kệ khó chịu cô vẫn nói tiếp: "Vậy đi ăn chung với tôi đi".
An Nhiên bình thản đáp: "Em không cần lo cho tôi đâu, em chỉ cần lo cho bản thân mình là được rồi".
Uyên Linh tính mặt dày rủ rê tiếp nhưng bỗng nhiên có một tin nhắn đến, là tin nhắn của Từ Chí Cảnh - anh trai cô với nội dung: "Mình đi ăn trưa đi, ăn mừng ngày đầu tiên đi làm của em...anh ở dưới nơi em làm rồi nè", đọc tin nhắn Uyên Linh cười lên một cách không kiểm soát rồi nhìn về phía An Nhiên nói: "Vậy thôi, tôi xin phép" nói xong đi thẳng ra ngoài luôn.
An Nhiên thấy vậy, lại có cảm giác khó chịu không biết lý do tại sao nữa...cô tự mắn thầm bản thân: "Biết vậy khi nãy đi ăn chung cho rồi bày đặt làm giá chi không biết".
An Nhiên cảm thấy không được thoải mái lắm liền rời khỏi bàn làm việc tiến về phía cánh cửa kính có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài. Ý định của cô là ngắm cảnh đẹp, trời xanh, mây trắng để thư giản đầu óc nhưng vô tình lại nhìn thấy cô thư kí của mình đang nói chuyện rất thân thiết với một người con trai...không biết có thư giản được gì không nhưng hiện tại sự khó chịu của cô đã tăng lên rất nhiều lần...cơ mà khi nhìn kĩ lại thì bóng dáng này rất quen, rất giống bạn học chung thời sinh viên của cô, người cùng cô đồng hành suốt khoảng thời gian đại học - Từ Chí Cảnh. An Nhiên đeo kính lên để nhìn rõ hơn thì đúng thật là người đó rồi.
Lúc này, An Nhiên lại cảm thấy rối bời vì cô biết cô đã có chút cảm tình với cô thư kí của mình rồi...trong đầu cô lúc này chỉ toàn suy nghĩ: "Uyên Linh, em ấy có người yêu rồi sao mà người ấy là bạn của mình", ôi thật là rối bời. Đứng trầm ngâm được một lúc thì cô trở về bàn tiếp tục làm việc.