“Ngài quên tính toán ảnh hưởng của sức gió rồi.” Adam nói: “Hiện tại trời mưa phùn nhẹ, sức gió cấp 2,1, giảm so với trước.”
Khoảng cách mục tiêu là 722,3 mét.
Lan Lam há miệng: “Ngỗi Tân, cô…”
“Câm miệng, đừng ảnh hưởng đến việc bắn súng của tôi.” Ngỗi Tân cáu kỉnh nói.
Lan Lam lập tức câm miệng.
Ngỗi Tân chậm rãi thở ra một hơi, lau sạch kính ngắm thử lại lần nữa.
Họng súng của K80 phun ra ngọn lửa, lại một viên đạn phá tan màn mưa.
Vù một tiếng, viên đạn bắn trúng mục tiêu! Viên đạn xoay tròn vào giữa l*иg ngực của con thủy tức ký sinh, thân thể của nó ngay lặp tức bị đạn xuyên thủng, nổ tung một cái lỗ thủng lớn bằng miệng bát, lỗ thủng không có chảy máu, máu thịt khô quắt bay tán ra bốn phía.
Ngỗi Tân chưa kịp thưởng thức niềm vui sướиɠ khi viên đạn bắn trúng mục tiêu thì đã liên tục bóp cò, hết viên đạn này đến viên đạn khác bay ra khỏi nòng súng, bắn vào đầu, bụng, vai, cột sống thắt lưng, xương chân của con thủy tức ký sinh! Thân thể ký sinh của nó giống như một con rối bị tàn phá, gần như không còn là hình dạng con người nữa.
Cho đến khi mười phát đạn đều bắn ra, Ngỗi Tân mới ngừng lại.
Cô không xem chiến quả của mình, mà là ngựa không dừng vó thay đổi băng đạn, tiếp theo nhắm chuẩn, sẵn sàng cho loạt bắn tiếp theo.
Thủy tức ký sinh mất đi sự hỗ trợ của cơ thể con người, lập tức ngã xuống đất, tua buông Sài Kiếm ra.
Sài Kiếm hoa cả mắt, há miệng thở dốc, suýt chút nữa gã đã hít thở không thông mà chết.
Gã không kịp lấy lại tinh thần, dưới tác dụng của mong muốn sống sót, gã dùng cả tay lẫn chân bò ra xa, vô cùng chật vật.
Thủy tức ký sinh không muốn buông con mồi ra, nó chụp lấy Sài Kiếm, nhưng mà chụp hụt.
Cơ thể của Sài Kiếm biến mất tại chỗ, thoáng hiện đến dưới đèn đường cách đó ba mét, tránh được cú chụp đó.
Gã lảo đảo đứng dậy, gào thét trong tuyệt vọng: “Mẹ nó! Lần này siêu năng lực kích hoạt thành công rồi, may quá không bị thất bại.”
Ngỗi Tân bắt đầu vòng bắn tiếp theo, bắn gãy mất vài cái tua to dày của nó.
Thủy tức ký sinh không còn cách nào khác đành phải tạm thời buông tha Sài Kiếm, cái tua bám chặt vào mặt đất, lợi dụng lực chân di động qua lại, tránh né đạn của Ngỗi Tân.
Thư Húc Nghiêu và Lưu Khang Vân cũng đứng cách đó mấy chục mét giơ súng bắn, hai người phối hợp ăn ý, một người hết đạn thì người kia lập tức tiếp đạn, cho đối phương thời gian thay băng đạn.
Trước khi hết đạn, Giang Minh đã kịp thời điều khiển xe cảnh sát bay tới.
Xe cảnh sát hạ thấp độ cao bay, một bên vươn ra khẩu súng phun lửa đen kịt, ngọn lửa nóng rực phun ra, thiêu đốt con thủy tức ký sinh đang bò trên mặt đất, tua của nó có thể thấy được bằng mắt thường mà co lại, không còn sức sống như vừa rồi.