“Đội trưởng, đã gửi phương hướng xong rồi.” Lan Lam nói trên kênh liên lạc của đội.
Ánh mắt của hắn dán chặt vào hình ảnh được máy bay không người lái truyền về màn hình: “Tên tội phạm Sài Kiếm đang chạy về phía tháp tín hiệu.”
“Đã rõ.” Thư Húc Nghiêu nói.
Kênh liên lạc nội bộ vang lên tiếng thở hổn hển nặng nề của các đồng đội khi họ chạy, nhưng Ngỗi Tân không nghe thấy tiếng những âm thanh này, Adam đã lọc tạp âm cho cô, tránh cho môi trường bên ngoài ảnh hưởng đến việc ngắm bắn của cô.
Trong băng đạn của K80 tổng cộng có mười viên đạn, Ngỗi Tân mang theo hai băng đạn dự phòng, đủ dùng.
Nếu đồng đội bắt giữ thành công, cô căn bản sẽ không có cơ hội nổ súng.
Ngỗi Tân duy trì sự bình tĩnh, dùng kính ngắm truy vết bóng dáng Sài Kiếm đang chạy trốn.
Gã chạy gần như là cuống cuồng, không mục đích hay phương hướng, chạy được một đoạn thì trượt chân ngã trên con đường đất lầy lội ẩm ướt của khu ổ chuột, gã lồm cồm bò dậy, hốt hoảng quay đầu nhìn lại phía sau, không màng đến đầu gối chảy máu và ổ bánh mì trong miệng rơi xuống, tiếp tục chạy như điên.
“Chạy nhanh thật đấy, may mà gã chạy về hướng tháp tín hiệu.” Trên màn hình giám sát trong tay Lan Lam, điểm xanh đại diện cho đồng đội bên mình và điểm đỏ đại diện cho mục tiêu nhiệm vụ đang không ngừng kéo gần khoảng cách, đám Thư Húc Nghiêu sắp đuổi kịp Sài Kiếm rồi.
“Chờ một chút đã.” Ngỗi Tân đang trầm mặc ngắm bắn thì bỗng nhiên lên tiếng: “Không phải nói Sài Kiếm không có kinh nghiệm chống truy vết sao? Vừa rồi đội trưởng cách hắn xa như vậy, làm sao hắn có thể nhận ra và chạy trốn được?”
Lan Lam sững sờ: “Không lẽ là năng lực siêu phàm của hắn…”
“Không đúng, anh không chú ý hả? Sài Kiếm vừa chạy vừa quay đầu nhìn đấy, gã không nhìn về phía tây nam nơi đội trưởng đang đứng mà là nhìn quay đầu nhìn về phía sau kìa.” Ngỗi Tân xoay ống ngắm, không còn nhắm vào Sài Kiếm, mà chuyển hướng về phía sau gã tìm kiếm vật thể khả nghi: “Gã chạy không phải vì gã biết đội trưởng đang ở gần đó, gã không nhạy cảm tới vậy đâu… Là có thứ gì đó khác đang đuổi theo gã, điều này khiến gã cảm thấy sợ hãi, cho nên gã mới chạy.”
“Suy luận có vẻ hợp lý.” Lan Lam lẩm bẩm.
Phân tích của Ngỗi Tân quả thật rất có lý, hắn do dự một giây, tách một chiếc máy bay không người lái khỏi dàn máy bay đang theo dõi và điều khiển nó bay về phía sau, bắt đầu quét môi trường xung quanh.
Hình ảnh môi trường, hình ảnh 3D của các tòa nhà, địa hình quy mô nhỏ và hệ thống thoát nước đều được quét hết, các vật thể sống không thể ẩn nấp trước ánh sáng quét của máy bay không người lái.
Không có bất kỳ lạ thường nào, không có vật gì đang đuổi theo Sài Kiếm.