Sau khi bôi thuốc và mặc y phục xong, A Thuận đỡ hắn ra khỏi giường.
Đúng như dự đoán, có một cảm giác kỳ lạ khi đi bộ, hắn vốn tưởng rằng nếu c̠úc̠ Ꮒσα đã kín thì đi lại dễ dàng hơn, không ngờ vết thương ở hậu môn vẫn bị kéo ra. Tuy nhiên, nó vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được, vẫn có thể đi lại từ từ.
"Cái quái gì đây?"
Sau khi ra đến cửa phòng, hắn nhìn thấy hai nam nhân cường tráng đang ngồi xổm cạnh cửa khiêng một chiếc ghế tựa lớn.
“Đây là ân huệ của vương gia, đưa công tử về phòng trên chiếc ghế này, thưa công tử.”
"Yo, có vẻ như vương gia cũng không tệ." Lý Thanh Tửu nghĩ rằng mình sẽ buồn bã chịu đựng đau đớn trở về!
"Ách, không phải, cái này chỉ có nam sủng mới có được ân huệ sao."
"...." Lý Thanh Tửu quay sang nhìn A Thuận. "Cho nên, nếu như ta ngồi ghế này trở về, các công tử khác sẽ biết vương gia thị tẩm ta, và ghen tỵ sao?"
"À, được đưa về phòng bằng ghế, các công tử khác nhất định rất tự hào!"
Tự hào! Bị nam nhân ȶᏂασ vào hậu môn hơn một giờ thì có gì mà khoe khoang?
“Chúng ta đi bộ trở về.” Lý Thanh Tửu lại cắn răng một cái, khinh thường nhìn chiếc kiệu, sau đó từng bước một kéo lê thân thể không thoải mái của mình rời đi.
A Thuận biết tính cách của thiếu gia trẻ, vì vậy không còn cách nào khác ngoài việc đi theo và dẫn dắt thiếu gia trở lại con đường gần nhất.
------
"Thưa ngài."
"Nói."
"Ngài uống thuốc cường dương chưa?"
"....Đó là gì?"
"Đó là một cách để khiến nam nhân...uh...cứng được lâu hơn"
"..."
"..." Vương gia dũng cảm chính trực, tài năng phi phàm, thuộc hạ lỡ lời!"
-----------
Lý Thanh Tửu ban đầu khăng khăng muốn tự mình đi bộ trở về, nhưng hắn không thể làm được, nửa chừng, cơn đau từ giữa hai chân càng lúc càng dữ dội, giống như vết thương nhỏ xé toạc ra, không những không khỏi mà còn làm vết thương trầm trọng hơn.
Vì thân thể của mình, Lý Thanh Tửu cuối cùng thỏa hiệp. May mắn thay, hai nam nhân kia vẫn luôn khiêng ghế đi theo sau hắn, không dám rời đi, điều này càng đánh bại việc Lý Thanh Tửu nhất quyết muốn tự mình đi bộ. Tuy nhiên, hắn vẫn cố tình yêu cầu người khiêng ghế đi vào con đường ít người, khi nhìn thấy mọi người thì dừng lại và trốn.
Phải biết rằng biệt phủ tuy lớn, trong phủ có hòn non bộ, hồ nước và hoa viên, nhưng hai nam nhân cao lớn khiêng khiệu cũng không thể mà trốn được những ánh mắt khác. Mãi một lúc sau, chiếc ghế cuối cùng cũng trở về phòng hắn.
Công tử này tính tình rất tốt, tự mình nhảy ra khỏi ghế, sắc mặt tái nhợt cảm ơn bọn họ, nói về sau không quấy rầy họ nữa.
Người khiêng kiệu tuân theo mệnh lệnh của vương gia, đây là công việc của họ và không có gì phiền phức. Chỉ là đôi khi những thiếu gia tự phụ sẽ ra oai với bọn họ, chê bai bọn họ nhanh chậm, nói hành động của bọn họ quá thô bạo, làm tổn thương hắn, điều này khiến bọn họ có chút bất mãn với những thiếu gia này.
Nhưng hôm nay vị thiếu gia này khác với những người khác, đặc biệt là trước khi bọn họ chuẩn bị rời đi, vị thiếu gia đã yêu cầu A Thuận đưa cho mỗi người mười đồng.
"Thiếu gia, đây là bổn phận của chúng ta, chúng ta sao có thể nhận tiền này..."
"Không sao, không sao, xin hai vị đừng tự làm khó mình, xin đừng nói với bất cứ ai rằng đã khiêng ta trở lại!"
Hai nam nhân còn tưởng rằng mình nghe lầm, không vị công tử nào yêu cầu họ làm như vậy cả.
“Các huynh đệ, nếu thiếu gia của chúng ta đã nhờ các ngươi làm như vậy, thì các ngươi làm đi!” A Thuận biết nghi hoặc trong lòng bọn họ, dù sao hắn cũng là người từng trải.
"Nếu thuận tiện, sau khi trời sáng, giúp ta xin đại phu cho ít thuốc hạ sốt giảm sưng, ta còn phải chăm sóc thiếu gia, không thể rời đi, cảm ơn!"
"A Thuận, đệ đừng khách khí với chúng ta như vậy."
Hai nam nhân mỉm cười gật đầu, sau đó khiêng kiệu rời đi, những người khiêng kiệu đều biết rằng trong số những người hầu trong phủ, A Thuận là người thực tế nhất, bất kể hắn ở cùng với vị thiếu gia nào, hắn luôn luôn tốt như vậy. Lần này khá thích hợp để đi theo Lý công tử, người cũng lịch sự như hắn.
Sau khi hai người rời đi, A Thuận vội vàng đỡ Lý Thanh Tửu, người đang loạng choạng dựa vào tường, trở lại phòng.
Lý Thanh Tửu cảm thấy vết thương ngày càng nóng và đau hơn, và toàn thân cảm thấy khó chịu, vì vậy hắn nằm sấp xuống ngủ trong trạng thái mê man ngay khi vừa chạm giường.
Trước khi hôn mê, hắn đã suy nghĩ lung tung: “Quả nhiên không có bữa trưa nào miễn phí, cứ thuyết phục bản thân hắn đến quán rượu, lỡ uống phải rượu say mềm, và sau đó bị một gã đồng tính ȶᏂασ mất đi trinh tiết như vậy cho thoải mái tinh thần”.
Điểm khác biệt duy nhất là gã cho hắn một tháng 55.000 nhân dân tệ, thậm chí còn cử người đưa hắn về nhà bằng xe đặc biệt, tìm người hầu hạ hắn, không cần lo lắng bị lây nhiễm bất kì căn bệnh gì qua đường tìиɧ ɖu͙©.
"Ngủ một đêm... lương tháng 55,000 tệ...rất tốt... chỉ cần anh đừng tìm tôi nữa..."
Lý Thanh Tửu lảm nhảm trong giấc ngủ.
Vào thời điểm đó, hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng bản thân có thể sống một cuộc sống sau này với thu nhập hàng tháng hơn 100.000 ...nhân dân tệ.
---------------------