Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 6: Hương Cảng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Vọng nghe thấy tiếng hoan hô thì lập tức ngồi bật dậy, chưa kịp xỏ giày cho đàng hoàng đã chạy *bình bịch* lên boong.

Nằm bốn ngày liền trong căn phòng tối mù, giờ sắc trời bên ngoài đột ngột đập vào mặt khiến Lâm Sở Vọng không mở mắt nổi.

Cô nheo mắt phân biệt, thấy trên mảnh đất liền phía sau biển khơi là những tấm bảng quảng cáo màu sắc sặc sỡ chi chít nhau. Hồng lục lam đỏ đủ kiểu muôn màu, nhưng tựu chung là rất đặc sắc, như một tòa ốc đảo ảo ảnh bất chợt xuất hiện giữa đại lục hoang vu.

Ấy vậy mà trong tình cảnh đó, Sở Vọng lại cảm thấy thân thuộc lạ thường. Hơi giống bãi biển ở miền Nam nước Pháp, có điều không phải sự yên ắng của vùng Cannes mà giống bãi biển ở thành phố Nice trong tiết trời tháng Hai, song đã bớt đi đôi phần khoa trương… Tia nắng ở đây chan hòa ấm áp, có cảm giác giống California, nhưng phong cách của những ngôi nhà lầu và quảng cáo lại khiến cô nghĩ đến một hình ảnh: trong tiểu bang Naveda hoang vu đổ nát cạnh California, bỗng có công nhân dựng lên thành phố Las Vegas phù hoa.

Đúng thế, Hương Cảng ở thời kỳ này đang cố gắng bắt chước mọi thứ của Anh Quốc, như muốn chuyển cả Luân Đôn tới nơi này vậy, thế nhưng lại học không đâu vào đâu, tựa bức tranh Phù thế của Nhật Bản*, muôn vạn màu sắc sặc sỡ nhưng bên trong lại trống rỗng. Sở Vọng đi theo đám đông hân hoan kia một hồi, cuối cùng tiu nghỉu mất mát quay vào khoang tàu.

(*Tranh Phù thế hay ukiyo-e có nghĩa là “[những] bức tranh của thế giới hư ảo”, chủ đề xoay quanh đời sống sinh hoạt của con người đương thời cũng như những câu chuyện, sự vật, phong cảnh mà họ “tai nghe mắt thấy.)

Đến khi cô về lại khoang thì người hầu đã xách hành lý đi ra. Lâm Doãn Yên ló khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ra khỏi giường, mong chờ hỏi: “Em ba, bến tàu trông như thế nào?”

Lâm Sở Vọng còn chưa kịp trả lời thì Tiết Chân Chân đã xen ngang, “Còn như thế nào nữa, đương nhiên là một vùng thôn quê rồi, đến đại lộ Nữ Hoàng còn nhỏ hơn cả đường Phúc Châu ở Thượng Hải.”

Tiết Chân Chân vừa dứt lời, gương mặt nhợt nhạt của Lâm Doãn Yên đen đi một nửa.

Nghe Tiết Chân Chân nói xong, Sở Vọng không nhịn được bật cười.

Tiết Chân Chân liếc sang, “Cười cái gì?”

Cô xua tay tỏ vẻ không có ý gì cả. Thật ra về mặt lý thuyết, Tiết Chân Chân nói không sai. Dẫu gì Thượng Hải cũng từng là trung tâm tài chính số một ở Đông Á, dân số ở Hương Cảng chỉ bằng một phần tư Thượng Hải. Nhưng nếu xét về mặt kinh tế, thí dụ, cả Tokyo lẫn Singapore đều không được hỗ trợ, nhưng cấu trúc xã hội của hai bên lại khác nhau, cho nên về bản chất không thể vơ đũa cả nắm được.

Người hầu đỡ bác cả, còn Sở Vọng đi sau đỡ hai người chị, tạp dịch nhà bác cả vác hành lý xuống chuyển vào trong xe hơi. Trong những chiếc xe màu đen ở xung quanh có không ít tài xế thò đầu ra hỏi bằng tiếng Quảng, “Có đến vịnh Nước Cạn hay Hung Hom không?”

Câu nói khá đơn giản, Sở Vọng vẫn có thể nghe hiểu cơ bản, thế là cô mỉm cười lắc đầu với bọn họ. Doãn Yên tuy không còn sức lực đi bộ nhưng vẫn dùng chút sức ít ỏi còn lại mà hỏi, “Em ba, em hiểu bọn họ nói gì à?”

Lâm Sở Vọng không đáp. Một lúc sau, ba cô gái bị nhét vào trong xe hơi. Lần này thì biến thành hai người kia vừa lên ghế đã bắt đầu ngủ gục, Lâm Sở Vọng một mình lẻ loi, tựa đầu lên cửa xe.

Xe chạy vào phố xá sầm uất, hết lên dốc rồi lại xuống dốc, trong mảnh rừng xanh thẳm để lộ sườn dốc xanh, rồi lúc vàng lúc đỏ, lúc lại có cả đá hoa cương. Bất chợt từ bên sườn đất màu đỏ vàng lại xuất hiện vùng biển xanh thẳm, rồi biển xanh dần biến mất sau gò đất. Nắng tháng Ba ru cô thϊếp ngủ, một lúc sau, chiếc xe từ từ dừng lại.

Vẫn là núi và cây, nhưng đã có nhiều ngôi nhà kiểu Tây hơn. Lúc đi ngang qua bảng tên chỉ đường, Sở Vọng lơ đãng đưa mắt nhìn, bên trên viết CONTESSA AVENUE (Đại lộ Contessa). Cô nhìn quanh một lần, chỉ có mấy lùm cây cùng những tòa nhà màu trắng vàng lác đác trên núi, đại lộ ở đâu cơ?

Bước xuống xe, cô cũng không thấy nhà đâu mà chỉ có một thềm đá to lớn, cùng với con đường thông lên trên. Hai phu xe vác hành lý xuống, hai người hầu gái nước da ngăm đen nghe thấy tiếng thì lê dép xoèn xoẹt xuống thềm đá đỡ bà Kiều. Bà Kiều có quản gia ra đỡ, lên tiếng sai bảo “đưa ba…” Chợt liếc sang Sở Vọng đã từ trong xe chạy ra ngoài, bà ta sửa lời “đưa hai cô vào nhà”.

Đi theo bác cả bước lên thêm đá, cỏ trong vườn xanh ngát một màu, hàng rào sắt đen nhánh chạm trổ cùng vườn hoa hồng phía sau dần trải ra trước tầm mắt. Bước lên bậc thềm hai mươi cấp ở phía sau vườn hoa là một căn nhà nhỏ ba tầng hai nóc màu vàng nhạt, ban công tầng hai của hai nóc thông với nhau, ở tầng trệt có hành lang tự nhiên dài, bên dưới hành lang là vườn hoa thiên nhiên, trong vườn hoa có một chiếc xích đu làm từ mây tre.

Trên tầng hai mơ hồ truyền đến tiếng đàn dương cầm và tiếng con gái cười đùa vui vẻ, có cô gái ló đầu từ trên lầu nhìn xuống, sau một tiếng “ối” thì vội thông báo, “Dì đã về rồi”. Lúc này cửa tầng trệt mở ra, hầu gái da đen nghiêng người để bà chủ và Sở Vọng đi vào trước. Vừa bước vào cửa, Sở Vọng lại nghe thấy tiếng chân trần chạy “bịch bịch” ở trên cầu thang. Bác cả sầm mặt, bước lên trước hai bước, ngồi phịch xuống ghế sofa.

Hành lý được chuyển vào dưới cầu thang, Doãn Yên và Tiết Chân Chân lim dim con mắt đứng bên cạnh Sở Vọng. Một lúc sau, một cô gái mười lăm mười sáu tuổi từ trên lầu chạy xuống —— làn da màu lúa mì khỏe khoắn, vóc dáng cân đối, bên dưới chiếc váy hoa là nửa bắp chân thon dài sáng bóng; mái tóc dài xoăn đen để xõa, bên tai cài một đóa hoa nhỏ màu vàng tươi; đôi mắt to sâu, làn mi dài tựa chú bướm nhỏ, nhẹ nhàng vỗ cánh theo ánh mắt đong đưa của chị.

Ba cô bé dưới lầu không khỏi ngẩn ngơ: đúng là người đẹp…

Bà Lâm nói: “Mã Linh, đây là ba em gái đến từ Thượng Hải, Chân Chân – lần trước con đã gặp rồi; Doãn Yên, em hai nhà cậu; Sở Vọng, em ba.”

Kiều Mã Linh tươi tắn cười nói, “Chào các em.”

Lúc này trên cầu thang có ba bốn cái đầu nhô ra, thấp giọng lẩm bẩm, “Ba miếng thịt hấp bột vừa ra lò.”

Giọng rất nhỏ, cũng đã cố gắng giảm thấp âm thanh, nhưng ba cô bé bên dưới vẫn nghe thấy. Đấy là câu nói đùa đang thịnh hành gần đây: con gái Quảng Đông có màu da ngăm đen nhưng lại bóng bẩy đầy sức sống, là sườn xào chua ngọt; còn con gái Thượng Hải nước da trắng mịn, là thịt hấp bột.

Hồi ở Thượng Hải Tiết Chân Chân từng nghe nhắc đến từ này, cô nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng lại không tiện phát tác; Lâm Doãn Yên chưa nghe bao giờ, nghiêng đầu với vẻ khó hiểu; còn Lâm Sở Vọng ở Thiệu Hưng đáng nhẽ cũng chưa từng nghe câu đó lần nào, nhưng cô vô tình thấy từ đó được nhắc đến trong vài tác phẩm thuộc giai đoạn đầu của Trương Ái Linh, cô bất giác mỉm cười.

Kiều Mã Linh tức giận, quay sang lấy lòng bà Kiều, “Mẹ, bọn họ là bạn của con trong dàn hợp xướng, hiếm khi có được ngày cuối tuần nên xin mọi người đến nhà ca hát.”

Bà Kiều đau đầu thấy rõ, khoát tay bảo, “Thôi, gọi con đến để gặp các em thôi. Bảo dì Triệu đưa mấy đứa nó đi xem phòng mình đi, xem xong rồi thì xuống đây, mẹ sẽ lựa ra mấy đứa hầu tháo vát để các em chọn.”

Kiều Mã Linh vâng dạ rồi gọi dì Triệu tới, để bà ấy đưa ba miếng thịt hấp bột lên xem phòng.

Ba người lên tầng ba trước. Ở tầng ba đối diện với cầu thang và vườn hoa có một căn phòng kiểu Trung Hoa, bài trí giống hệt căn phòng của Lâm Doãn Yên ở nhà, gần như là bản sao của căn phòng đó. Thậm chí đến Lâm Sở Vọng cũng tưởng căn phòng của Doãn Yên ở Thiệu Hưng được Càn Khôn Đại Na Di chuyển tới.

Và lẽ dĩ nhiên, căn phòng này thuộc về Lâm Doãn Yên, được trang hoàng vì cô từ sớm, bản thân cô nàng cũng khá hài lòng.

Xuống tầng dưới, ở hướng đối diện với cầu thang và vườn hoa có một căn phòng lớn hơn so với phòng của Doãn Yên, có kèm ban công. Phòng trang trí theo kiểu châu Âu, trên giường có mấy con búp bê nhỏ mặc quần áo hoàng gia châu Âu, trông rất hoa lệ.

Đây là phòng của Tiết Chân Chân, cô nàng cũng rất hài lòng.

Ở chếch đối diện phòng của Tiết Chân Chân có một căn phòng khác. Diện tích phòng cũng tương tự, cũng có một ban công. Trong phòng bày biện khá đơn giản: một chiếc bàn học gỗ đào, một bàn trang điểm, tủ quần áo cực to, giường gỗ đào, ngoài ra còn có một bộ bàn ghế làm từ cây mây.

Lâm Sở Vọng không phải người kén chọn, chỉ có điều…

Theo tầm mắt của cô, hai cô bé kia đi tới nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi “ơ” lên đầy ngạc nhiên.

Bên ngoài cửa sổ là một vườn hoa rất rộng, rất châu Âu rất đẹp. Có hành lang dài lát đá cẩm thạch trắng quấn dây nho, có đình hóng gió, có hồ bơi và vườn hoa, tất cả được xây trên một bãi cỏ được chăm sóc cẩn thận. Xa xa hơn nữa chính là ngôi nhà trắng tinh ba nóc – còn rộng hơn nhà của bà Kiều.

Trong sự nghi ngờ của ba người, dì Triệu đã lên tiếng giải thích, “Bên kia là biệt thự của bà Cát – vườn hoa cũng là của bà Cát. Hai biệt thự nằm gần nhau, năm trước vườn hoa được mở rộng đến dưới lầu bên này.”

Dì Triệu vừa nói xong, cả ba không hẹn mà cùng nhìn xuống từ ban công của Sở Vọng.

Lâm Sở Vọng: “…”

Bởi vì hai biệt thự đều được xây trên sườn dốc, tuy biệt thự bên này đã cố xây cao lên, nhưng vườn hoa bên kia vẫn cao hơn nền móng bên này hai mét có dư. Tuy nói là sườn dốc thoai thoải, nhưng vừa khéo con đường kéo dài đến dưới tầng trệt bên dưới phòng của Sở Vọng lại khá dốc. Mặc dù bên ngoài tầng trệt có dựng hàng rào tre, nhưng hàng rào cũng chỉ cao có hai mét, không thể che khuất được tầm nhìn toàn bộ tầng hai của ngôi nhà.

Còn ban công ở phòng Lâm Sở Vọng cũng chỉ cao hơn dốc bên ngoài chưa tới một mét.

Hay nói cách khác, nếu như trong vườn mở tiệc, người ngồi trên sân cỏ ở đằng xa có thể thấy rõ mồn một phòng riêng của Lâm Sở Vọng…

Có điều đó vẫn chưa phải là điều nghiêm trọng nhất.

Nếu có một người đàn ông trưởng thành đứng bên ngoài hàng rào tre ở tầng trệt, thì người đó chỉ cần vịn hờ vào mép dưới ban công là có thể nhảy vào trong ban công ngoài phòng cô, không cần tốn nhiều công sức.

Có vẻ hai cô bé kia cũng phát hiện ra điều này.

Chân Chân cười bảo, “Đây đúng là đài ngắm cảnh không tồi.”

Doãn Yên nói: “Nghe nói cứ hai ba ngày là trong vườn nhà cô út lại mở tiệc tùng, em ba đừng để bị ảnh hưởng đấy.”

Sở Vọng nghĩ bụng, không phải trước đó bác cả còn ở trước mặt cha lo mình bị cô út dạy hư sao?

Mà căn phòng được chuẩn bị từ trước đây, không phải là tìm trăm phương ngàn kế lo cô không bị dạy hư à?

Sở Vọng lại nhìn cửa sổ cách âm: bên ngoài tầng trệt là cửa gỗ treo rèm chặn ánh sáng, bên trong tầng trệt là cánh cửa thủy tinh sát đất —— cân nhắc rất chu đáo về vấn đề cách âm và an toàn, cứ như thế thì cô cũng không bới móc được gì.

Đúng lúc này, âm thanh dịu dàng của chị họ Kiều Mã Linh vang lên từ phía sau: “Ba em có hài lòng với phòng của mình không?”

Sở Vọng cười hì hì đáp, “Hài lòng.” Sao có thể không hài lòng được? Hài lòng quá ấy chứ.

__

*Qin: Sơ đồ của hai ngôi biệt thự, mình vẽ lại tương đối (không quá chính xác) từ bản vẽ tay của tác giả. Nói chung phần đất của nhà bác cả thấp hơn nhà cô út.