Nhóm dịch: Bánh Bao
“Thanh niên trí thức Tô, đi đi, cậu không dẫn đầu, mọi người làm sao đi làm được?” Thanh niên trí thức Chu Tiểu Khiết lắc lắc Tương Ngọc một phen nói.
Trời lạnh như vậy, đất đóng băng giống như đường ống, nhưng công việc của thanh niên trí thức không thể dừng lại.
Các cô là thế hệ mới sau khi giải phóng, các cô có bản lĩnh có thể gọi là thiên địa biến sắc, các cô có thể chiến thắng mọi thứ gian nan hiểm trở mà thiên nhiên ban tặng.
Cho nên, dù sợ vung quốc xuống băng sẽ văng tung tóe, thì các cô cũng phải dùng hai tay ở vùng đất biên thành này đào rãnh kiềm, biến đống đất khô cằn này biến thành ruộng tốt.
“Tôi không thoải mái, hôm nay tôi muốn xin nghỉ.” Tương Ngọc nói.
Là thanh niên trí thức đều lười biếng, dù sao cô gái trong thành đến nông trường, mỗi ngày làm việc nặng như vậy, công việc vất vả thế kia, ai cũng không chịu nổi.
Nhưng Tô Tương Ngọc năm nào cũng đi làm đầy đủ, thậm chí còn lấy được danh hiệu thanh niên trí thức nữ ưu tú, bây giờ cô nói xin nghỉ, tất cả mọi người đều có chút không thể tin được.
Nhưng mọi người vẫn đi ra ngoài.
Tương Ngọc ngồi trên ván giường liền, lúc thì cầm tay đập mạnh vào đầu, lúc thì lại lấy đầu đập tường, muốn biết vì sao mình lại trở về.
Cô biết rõ đời này, mình vĩnh viễn đều phải sống dưới hào quang của em gái, tuyệt đối không có khả năng quật khởi, song cô không muốn ở lại chỗ này.
“Thanh niên trí thức Tô, hôm nay cô ăn cơm chưa, tôi thấy khoai lang của cô hình như không nhiều lắm.” Mãi đến buổi tối, sau khi mấy thanh niên trí thức nữ trở về, Tương Ngọc mới giật mình phát hiện, đã suốt một ngày mình không ăn chút gạo.
Chu Tiểu Khiết kéo đèn dầu của mình qua, thuần thục bỏ từng lát mì, lại lấy ra một củ cải bắp cải từ thùng carton nhỏ của mình, thời tiết lạnh như vậy, ngay cả rửa cũng tiết kiệm, cứ như vậy túm mấy miếng ném vào trong nồi, chỉ chốc lát sau mì đã chín, cô ấy múc ra, lại thật cẩn thận, từ trong rương lấy ra một bình dầu nho nhỏ, nhỏ hai giọt dầu thơm lên, lại rắc một nắm ớt bột lên bát mì, sau đó cứ thế ăn luôn.