Editor: ROSALINE
Beta: ROSALINE
Sáng sớm người một nhà rời khỏi giường. Dursley xem văn kiện, nhiệm vụ kế hoạch hôm nay. Dudley ghé vào trên bàn ăn chờ bữa sáng. Petunia chiên trứng. Harry đang xem sắp xếp một ngày học tập của bản thân. Người lại không yên lòng.
Harry rất kích động, ngày hôm nay sẽ thu được thư thông báo nhập học. Harry tà ác nghĩ kế hoạch của chính mình _ ừm! Rất hoàn mỹ. Không sơ hở tí nào.
Lạch cạch! Tới. Harry nghĩ.
"Ừm. Bưu phẩm đưa tới. Mẹ, con đi lấy." Dudley nói vừa đứng lên.
Petunia chiên trứng, nghe Dudley vừa nói, liền kích động vành mắt chảy ra nước mắt vui mừng "Nga, trời ạ. Bảo bối Duddy của mẹ hiểu được giúp mẹ làm việc. Mẹ thực sự là vui vẻ muốn chết."
Harry không thú vị nghĩ, chỉ có cầm báo chí cùng bưu kiện mà thôi. Harry nâng khuôn mặt tươi cười lên "Dì. Khổ cực dì rồi. Dậy sớm như vậy nấu ăn cho bọn con với dượng. Con tới giúp dì nha. Dì ngồi là được rồi." Harry tiếp nhận chảo chiên.
Petunia nghiêm mặt "Không có chuyện của con. Đi ngồi. Con chỉ cần biết rằng chúng ta khổ cực là được rồi. Con chỉ cần học giỏi không để cho ngài Slane thất vọng là được."
Harry đi tới hôn Petunia một, mắt sáng như sao mở ra hình thức tấn công, thật biết điều khéo léo rất nghiêm túc nói với Petunia: "Dì thật tốt! Con nhất định sẽ cố gắng thật tốt. Tuyệt đối không để cho dì thất vọng."
Mặt của Petunia tức khắc nổi lên đỏ ửng, che giấu nói "Ngồi xong. Chuẩn bị ăn sáng."
Dudley cầm bưu kiện tiến vào, hâm mộ nhìn Petunia, thật muốn để cho Harry cũng hôn mình một cái, không sao còn có rất nhiều cơ hội.
Dudley cúi đầu nhìn xuống bưu kiện, kinh ngạc nhìn về phía Harry: "Harry, bưu kiện của em nè."
Dudley dừng lại đem thư cho Harry, nói tiếp: "Người tìm em không phải đều là dùng điện thoại liên lạc sao? Thế nào còn sẽ có người viết thư cho em a?"
Vẻ mặt Harry giả bộ nghi ngờ nói: "Đúng vậy. Không biết là ai viết cho em nữa."
Petunia nhíu mày "Đem thư cho dì."
Harry ngẩng đầu nhìn về phía Petunia nghe lời gật đầu "Được, dì. Yên tâm đi. Con không sao. Hiện tại ngài Slane phái rất nhiều người bảo vệ con mà."
Petunia cầm thư qua, cẩn thận nhìn về phía bìa ngoài, "Gửi cậu Harry Potter Số 4 Privet Drive phòng bếp."
Mặt của Petunia thoáng cái trở nên tái nhợt, nhanh chóng xé phong thư ra, bên trong rơi ra tấm da dê.
Dudley sửng sốt, không thể nghĩ sâu xa nói "Bây giờ còn có người sử dụng tấm da dê sao? Harry, em biết là ai sao?"
Trong nháy mắt Dudley ngậm miệng lại, lo lắng nhìn về phía mẹ mình.
Petunia cầm lên nhìn xong, run run nói "Vernon! Là bọn hắn! Là bọn hắn! Làm sao bây giờ!"
Vernon tiếp nhận tấm da dê, nhìn xong ôm Petunia, an ủi "Không có việc gì, Harry đã trưởng thành. Thằng bé cũng phải biết, cũng đến lúc thằng bé nên gánh vác. Yên tâm đi. Thằng bé sẽ biết phải làm sao. Dù sao cũng là cha mẹ thằng bé mà."
Petunia thoáng cái an tĩnh "Đúng, thằng bé cần nên biết."
Petunia nói "Ngồi đi. Harry, nên để cho con biết chuyện cha mẹ con."
Petunia nói đến Lily, nói đến Potter. Harry giật mình phát hiện Petunia cư nhiên đối với mẹ của mình hiểu rõ như vậy. Tuy rằng trong giọng nói có bất mãn, lại cũng chỉ là chĩa vào cái chết của bà.
Cuối cùng Petunia nhìn về phía Harry "Dì không cho phép con đi! Dì tình nguyện con rất bình thường. Dì không hy vọng con rất rất giỏi. Dì chỉ cần con còn sống. Sống bình an. Nếu như con làm không được, con có thể hiện tại đi liền. Dì sẽ coi như là không có thu lưu con. Bọn họ cướp đi Lily. Dì cho là bọn họ sẽ làm cho Lily sống tốt hơn. Ai biết, dì thế nhưng ngay cả một lần cuối đều không nhìn thấy con bé. Dì không thích Lily. Dì không thích con bé. Dì hận con bé! Dì hận con bé!! Chúng ta cùng nhau vừa đến mười một tuổi. Con bé nhận được lá thư này đi. Hàng năm chỉ trở về nhà hai lần. Sau đó con bé nói rằng mình tốt nghiệp, muốn gả cho Potter. Liền cũng không có trở lại nữa. Chỉ tới một phong thư. Nói con được sinh ra. Lại sau đó nữa thì đã chết. Bị người ta gϊếŧ chết. Đem con lưu tại nơi này! Bọn họ tại sao có thể, tại sao có thể! Mỗi lần vừa nhìn thấy con dì lại nhớ tới. Lily dứt khoát ra đi. Cái người đàn ông mang Lily đi kia! Dì hận con bé! Dì hận hắn! Đi! Đi rất xa. Không để lại cái gì cho dì nhớ tới con bé. Dì hận hắn! Dì không thích con bé! Dì hận con bé! Chết tiệt Lily, chết tiệt Potter. Lily, chị hận em! Lily, chị hận em!" Petunia kịch liệt nói, nói vô số lần, cuối cùng lại nghẹn ngào khóc nức nở.
Vernon vỗ nhẹ lưng của Petunia, nhìn về phía Harry. Dudley vào lúc này cư nhiên đã không có cái loại tính trẻ con, cũng dùng ánh mắt lo lắng nhìn Harry.
Harry khϊếp sợ nghe. Cậu không biết, cậu không biết dì lại như vậy. Đối với mẹ có cảm tình như vậy. Kịch liệt như vậy. Chua xót như vậy.
Mình kiếp trước ngoại trừ mắt còn lại đều giống ba như vậy. Dì hận ba. Đúng vậy, dì hận ba. Ba mang em gái ruột của dì đi, nhưng ở một năm sau để cho mẹ vĩnh viễn nhìn không thấy em gái mình. Hận như vậy, hận như thế, nhưng rồi lại bởi vì mình là đứa nhỏ Lily dùng tánh mạng bảo vệ cho nên nuôi nấng. Tâm tình kịch liệt như vậy, phức tạp như vậy.
Harry gục đầu xuống. A! Trời mưa sao! Harry nhàn nhạt nghĩ. Mình kiếp trước làm sao sẽ cho rằng dì không thích mẹ chứ? A, đúng rồi. Dì không thích mẹ, dì rất yêu rất yêu mẹ. Thật là người giảo hoạt, thật không được tự nhiên a! Snape cũng vậy, Draco cũng là vậy, ừm... Muốn nói như vậy Chúa tể Hắc ám chỉ sợ cũng là vậy đi. Harry nhàn nhạt cười...
Mình tại sao sẽ có nhiều người không được tự nhiên như vậy bên người chứ? Harry bĩu môi, không thích, rất không thích. Mấy người tại sao có thể gạt tôi nhiều như vậy chứ? Hừ! Nhìn một chút, lộ tẩy rồi đi! Harry kiên định nắm chặt nắm tay. Đời này cậu sẽ không buông tay. Mấy người ai cũng không thể rời khỏi tôi. Tôi sẽ liều mạng bảo hộ mọi người. Harry lau nước mắt trên mặt. Trong lòng thực sự thật cao hứng. Mẹ, mẹ xem đi. Chúng ta đều nhớ mẹ. Chúng ta cũng để cho mình sống thật tốt. Chúng ta bi thương cũng chỉ có một chốc thôi nga.
Harry ngẩng đầu, ôm lấy dì "Dì, Con không đi đâu. Con ở lại cùng dì, được không?"
Dudley thoáng cái từ trên ghế salon nhảy dựng lên, hưng phấn nói "Thật vậy chăng? Harry em thực sự không đi sao? Thật tốt quá! Em không đi, chúng ta có thể cùng học trung học."
Petunia giật mình nhìn Harry "Con thực sự không đi sao? Bọn họ sẽ cho phép sao?"
Vernon yên tâm nở nụ cười "Harry là do chúng ta nuôi lớn a!"
Harry kiên định gật đầu, ấm áp cười "Con sẽ hồi âm cự tuyệt bọn họ."
Dudley ở một bên hoa chân múa tay vui sướиɠ "Chỉ cần muốn cự tuyệt là có thể nga. Bọn họ cũng không thể ép buộc người khác đi học. So với chúng ta, bọn họ tính cái gì? Chúng ta thế nhưng là người nhà của Harry. Mà bọn họ á Harry một người cũng không nhận ra." Vừa nói vừa ngẩng cao đầu, dáng vẻ kiêu ngạo một bộ ta thứ hai thì không ai thứ nhất trên thế giới này.
Petunia không khỏi cười ra, gõ xuống đầu của Dudley "Bướng bỉnh!" Lại vẫn có chút dáng vẻ lo lắng.
Harry nhìn ở trong mắt, không khỏi có chút áy náy, thế nhưng không đi sợ rằng Dumbledore sẽ không đồng ý, hơn nữa nơi đó còn có rất nhiều người mình muốn gặp càng muốn bảo vệ hơn. Harry chỉ có thể ở trong lòng nói, thật xin lỗi.
Harry đứng lên nói: "Con đi cầm giấy cùng bút viết trả lời."
Vernon cầm lấy lá thư này cẩn thận nhìn.
Harry lấy tới giấy cùng bút chuẩn bị viết trả lời.
Dursley bỗng nhiên nói "Trả lời phải có địa chỉ trả lời đi?"
Harry mở thư ra nhìn xuống, cùng thư của kiếp trước như nhau, bất quá, không viết phải trả lời thế nào. Chỉ bảo ngày mai chín giờ sáng giáo sư sẽ đến.
@. @ Harry ngây dại.
Petunia ngây ngẩn cả người, Petunia từn gặp qua con cú mèo em gái nuôi, thế nhưng bản thân không có nuôi a.
Dudley lại nhìn không khỏi gãi đầu một cái "Xem ra, chỉ có thể chờ cái giáo sư trong trường học kia tới rồi hãy nói."
Harry gật đầu xác nhận.
Harry ngẩng đầu "Dì. Con phải đi đến chỗ của ngài Slane. Con nghĩ đem chuyện này nói cho ông ấy biết. E rằng chỉ có ông ấy có thể giúp con."
Petunia vui vẻ "Được rồi, đi chỗ của ngài Slane đi. Đi hỏi ngài ấy một chút, ngài ấy nhất định sẽ giúp con. Harry, nhanh đi đi."
Petunia dừng lại "Nếu không chúng ta đều đi qua?"
"Không cần, dì, tự con đi là được rồi. Hiện tại ngài Slane đang chuẩn bị họp mà. Ngày hôm qua đã nói muốn con ngày hôm nay đi qua. Vừa lúc nói chuyện này luôn."
"Dạ thôi, vậy được rồi, con có tin tức gì liền lập tức gọi điện thoại về nhà nha." Petunia không yên lòng nói.
"Dạ được, dì. Con nhất định sẽ." Harry đứng dậy "Con hiện tại thì đi qua đây. Đi qua sớm một chút có thể sớm giải quyết một chút."
Petunia gật đầu, lo lắng nhìn Harry ngồi lên xe rời khỏi.
Vernon ôm eo Petunia "Về nhà đi, Harry sẽ không có chuyện gì. Thằng bé nhất định không hy vọng thấy em như vậy."
Petunia gật đầu, quay trở về trong nhà.
Cửa chính đóng lại.
Dudley đứng ở ngoài cửa, khóe miệng co quắp ——— ba mẹ không phải là đã quên cái gì đi!!!
← Chương trước: Chương 02: SỞ THÚ←
→Chương sau: Chương 04: CHỜ ĐỢI→