Harry tức giận nhìn đống sách trước mắt, bĩu môi hết nửa ngày.
Giáo sư cũng không để ý, tay phải vững vàng khuấy đều độc dược trong nồi.
Harry lại càng tức giận hơn.
Lần nữa cúi đầu xem sách, Harry quyết định tự mình tìm chút niềm vui.
Harry bắt đầu đi dạo xung quanh.
Snape liếc mắt nhìn, Harry ở trong phòng làm việc của mình, đi vòng vòng sờ đông sờ tây.
Snape tiếp tục quấy độc dược.
Mấy ngày hôm trước gã rốt cục xác nhận, con Quỷ Khổng Lồ con nào đó sẽ thường xuyên tới phòng làm việc của mình.
Ngay sau đó bản thân bỏ hết đồ vật có thể bỏ vào ngăn tủ.
Mấy thứ để bên ngoài đều là râu ria, tin tưởng nhóc Quỷ Khổng Lồ kia sẽ không dám làm ra chuyện gì quá mức.
Ngay sau đó, chúng ta thấy được một hình ảnh kì lạ.
Harry sau lưng Snape đi tới đi lui.
Snape nhìn như không thấy thí nghiệm ma độc dược.
Harry nhàm chán bắt đầu nghiên cứu đồ trang trí trong phòng làm việc của Snape.
Nghiên cứu xong còn bắt đầu kéo trái kéo phải giật nhẹ.
Sau đó, Snape nghe được Harry nói thầm “Í, nóc nhà có rắn!”
Snape cảm thấy một trận ma lực dao động, Nghe được Harry niệm Wingardium Leviosa*.
Khóe miệng Snape co quắp, tiếp tục chế độc dược.
Ngay sau đó, khi chúng ta thấy một bức tranh như vậy, xin không cần kinh ngạc.
Phía trước giáo sư Độc dược nổi danh nghiêm túc khuấy đều độc dược trong nồi nấu, phía sau một con mèo nhỏ tên là Harry đang chậm rãi bay lên…
Harry chạy đến nóc nhà, nhìn con rắn nhỏ trông rất sống động, không nhịn được đưa ngón tay ra chọc nó.
Không nghĩ tới con rắn kia lại cắn lên ngón tay của Harry.
“A! Sao mày lại cắn tao…”
Harry đau kêu to.
Snape nghe thấy tiếng Harry kêu to, oán hận ngẩng đầu, Lại nghe được Xà ngữ làm mình nổi gai ốc, trong nháy mắt chảy mồ hôi lạnh.
“Harry Potter! Trò đang làm gì đó?” Snape rống to, hoảng sợ thấy trên đỉnh đầu Harry xuất hiện một cái động đen, trong nháy mắt, Harry không thấy đâu, thậm chí gã còn chưa kịp làm cái gì.
Harry cảm nhận được một trận bóp méo, trước mắt tối sầm, trong nháy mắt cảm giác mình đạp lên mặt đất.
Sau khi đứng vững Harry đánh giá bốn phía, hành lang trống trải, tia sáng đến từ ngọn đèn điêu khắc hình rắn trên vách đá, dường như lâu lắm rồi không có người tới, trong không khí đầy bụi, Harry phán đoán, bản thân tựa hồ không rời khỏi Hogwarts. Harry nháy nháy mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bỗng nhiên, Harry khóc không ra nước mắt, ở dưới mí mắt Snape, bản thân cũng có thể tự khiến mình rơi vào cảnh nguy hiểm…
Chờ lúc trở về.. Harry không dám nghĩ.
Quên đi, người khác cầu còn cầu không được, bản thân lại còn ở nơi đây lải nhải, Harry cảm thấy mình quả nhiên rất không biết đủ.
Harry móc ra đũa phép niệm một câu Lumos, đỉnh đũa phép nổ ra một tia sáng, Harry bắt đầu đi dọc theo hàng lang.
Rất nhanh, loáng thoáng, phía trước có thứ gì đó chặn lối đi.
Đến gần mới phát hiện là một cánh cửa to, trên cửa điêu khắc hai con rắn lớn, một con bên trái một con bên phải, chính biểu tượng nhà Slytherin.
Đến gần cánh cửa, hai con rắn lớn trên cửa sống lại, phun ra lưỡi rắn “Nói mật ngữ thông quan”
Harry nháy nháy mắt “Không biết!”
Nhìn hai con rắn phun lưỡi “Mật ngữ thông quan sai!”
Harry nhún nhún vai, mếu máo, bất mãn trả lời: “Tao cũng đâu có muốn vào! Trong lúc vô ý tao mới vào đây. Tao muốn vào vì muốn tìm cách trở về. Cho nên, sao tao biết mật ngữ gì được.”
Harry bỗng nhiên hiểu ra, hai tay khoanh vào nhau, đôi mắt toát ra ánh sao: “Đúng rồi, bọn mày nói cho tao biết cách trở lại không phải là được rồi sao?! Tao cũng không cần tiến vào!”
Harry cười đến lông mi cong cong, nói thầm: “Ai biết bên trong có thứ quỷ gì chứ, cái mạng nhỏ của mình rất quý giá! Ai thích vào thì cứ vào đi!”
Hai điều xà không động một chút nào.
Harry xoắn xuýt.
Bỗng nhiên, cửa mở, một người đàn ông từ trong cửa bước ra, tóc đen mắt đen, ăn mặc một thân áo choàng phù thủy màu đen, khí chất hoà nhã quang vinh lộng lẫy.
Người đàn ông đi tới, nhìn về phía Harry, lên tiếng “Ta là quản gia của Salazar Slytherin Armida Andorra, ngươi có thể gọi Al. Trong một nghìn năm qua ngươi là người đầu tiên tới đây. Lẽ nào ngươi chính là hậu duệ cuối cùng của Slytherin?”
Harry cứng người, xoắn xuýt không biết nên trả lời thế nào. (vị hậu duệ Slytherin kia hình như phân mình ra thành miếng rồi!)
Cuối cùng, Harry nhìn con ngươi đen không một chút tình cảm của Al, bỗng nhiên hiểu ra, trả lời “Không phải, trên thế giới này hẳn đã không có hậu duệ Slytherin. Vị cuối cùng vào 10 năm trước không tính.”
Al nhìn Harry bình thản chỉ ra “Ngươi biết xà ngữ “
Harry gật đầu, co quắp khóe miệng trả lời “Di chứng nguyền rủa Avada do vị hậu duệ Slytherin kia lưu lại.”
Harry không biết tại sao, trong gương mặt bình tĩnh không dao động của Al lại lộ một tia lo nghĩ
“Rất xin lỗi, vậy mà để khách quý đứng ở cửa lâu như vậy. Mời vào!”
Al xoay người muốn đi vào.
Harry đứng tại chỗ, tủi thân mở miệng hỏi “Có thể để ta về được không!”
Al xoay người trong mắt lộ ra một tia vô cùng kinh ngạc “Là bởi vì sự chậm trễ của ta sao?”
Harry quệt mồm buồn buồn nói “Không phải!”
Al lộ ra biểu tình hỏi dò.
Harry dùng giọng điệu khổ não trả lời “Lúc ta đang bị giáo sư cấm túc không cẩn thận đi vào đây, nếu như không mau trở lại, giáo sư sau này sẽ không cho ta ra khỏi tầm mắt của thầy ấy mất!”
Lúc Harry nói đến phần sau, thanh âm đều có thể ép ra nước đắng, mặt cũng nhăn thành mặt bánh bao.
Harry vẫn luôn không buông lỏng cảnh giác, lại không nghĩ tới không có chút tác dụng nào, bản thân đã bị giam cầm.
Al xin lỗi nói “Xin lỗi, chờ sau mọi chuyện xong xuôi, ngươi mới có thể rời khỏi đây!”
Al mở miệng đồng thời giam cầm Harry.
Harry cả kinh, hoảng sợ phát hiện mình một chút cũng không thể động. Thậm chí không thể sử dụng linh lực.
Harry nóng lòng, dùng biểu tình hoảng hốt lo sợ hỏi “Ngươi muốn làm gì!”
Al ôm Harry qua, dùng một loại biểu tình điên cuồng nhìn Harry
“Xin lỗi! Thế nhưng, ngươi là cơ hội cuối cùng! Ngươi đã có thể tiếp xúc với truyền tống trận, năng lực cũng không kém bao nhiêu.
Al ôm Harry vào cửa sau, lại đi qua rất nhiều cánh cửa.
Harry nhân cơ hội quan sát xung quanh.
Mỗi cánh cửa dường như liên thông với một căn phòng, nhìn ra được, có phòng nghỉ, có phòng thí nghiệm vân vân.
Cuối cùng, tiến vào trong một căn phòng.
Cuối căn phòng vẽ đầy ma trận, hắn ôm Harry đi tới trung tâm ma trận.
Harry liếc nhìn liền thấy được người kia.
Salazar Slytherin trong truyền thuyết, tóc dài đen nhánh như tơ tằm, gương mặt đẹp đẽ, vóc người to lớn, hai mắt đóng chặt, toàn thân tản ra khí tức tà mị lại tôn quý.
Lần đầu tiên nhìn thấy y, Harry lập tức biết được, người như vậy là người có quyền khống chế tuyệt đối, bá đạo, □□, càng không cho phép bất kỳ hình thức trái lệnh nào.
Thấy Harry đang nhìn Salazar, Al dùng giọng nói tràn ngập kiêu ngạo bắt đầu giải thích “Đây là chủ nhân của ta! Ngài Salazar Slytherin!”
Al đặt Harry nằm song song bên người Salazar, cảnh cáo Harry:
“Đừng mơ ước vẩn vơ muốn chạy trốn! Nhìn ra được, thứ người tu luyện là pháp quyết tu chân của Phương Đông! Vậy ngươi nên biết, ở phương tây chúng ta cũng có phương thức tu luyện riêng! Cũng không kém gì so với Phương Đông! Mà ngươi, có thể nói là người tu chân có tu vi thấp nhất ta từng bắt! Đối với ta mà nói, ngươi chỉ mới vừa vào nghề thôi!”
Harry ngây dại, trời ạ! Phương Tây không phải là không có sự tồn tại của bọn họ sao? Harry khóc không ra nước mắt, sao lại có tên biếи ŧɦái ở chỗ này chứ!
Al hài lòng nhìn dáng vẻ đờ đẫn Harry, mở miệng an ủi “Yên tâm đi! Chỉ cần thành công, ngươi cũng nhận được không ít chỗ tốt!”
Harry tức giận liếc mắt, nếu dễ như vậy, sao ngươi lại nói ta là người có tu vi thấp nhất? Còn là cơ hội cuối cùng!
Harry tức giận hỏi “Nếu như ngươi muốn thành công, hiện tại có thể nói cho ta biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì không? Còn nữa, đến tột cùng ngươi muốn ta làm những gì?”