Ngày 2 tháng 11 năm 1975 , Báo Giang Thành.
Trong bệnh viện, Trình Bảo Châu vừa tỉnh lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào tờ báo trên tay của bệnh nhân nằm giường bên cạnh. Cô nhìn ngang nhìn dọc khắp tờ báo, còn hung hăng nhắm nhắm mở mở mắt ra mấy lần, nhưng từ những thông tin đọc được trên tờ báo, trong đầu của Trình Bảo Châu hiện lên hai chữ “Xuyên qua”!
Trình Bảo Châu đến lúc này liền ngơ ngẩn nhìn trần nhà, tay trái run run ấn vào ngực trái của mình, tròng mắt vừa chuyển lại .. ngất xỉu một lần nữa.
Người bệnh bên cạnh đang cầm tờ báo tay cũng run run, nhẹ nhàng ngựa quen đường cũ, hướng ra ngoài kêu to : “Người nhà của bệnh nhân thôn Lão Hố là ai, vợ của cậu lại hôn mê rồi!”
Vợ!
Vừa tiếp nhận ý thức của nguyên chủ, Trình Bảo Châu có chết cũng không chịu mở mắt ra, trong lòng không ngừng nhắc đi nhắc lại ba chữ “Trình Bảo Châu”.
Nguyên chủ của thân thể này cũng tên là Trình Bảo Châu, nàng hiện Trình Bảo Châu rất muốn gọi cái vị “Trình Bảo Châu gốc” này trở lại.
[ đừng gọi, người ta đã sớm đi rồi. ] Hệ thống bất đắc dĩ nói.
Ba giờ trước nó tiến vào thân thể này, trói định một người tên là Trình Bảo Châu ở niên đại này, nhưng nó làm cho cô gái này sợ hãi quá mức, nó chỉ không chú ý một chút mà thôi, người đã không còn nữa.
Vì không muốn ảnh hưởng đến công trạng trong công việc, nó chỉ có thể đem Trình Bảo Châu ban đầu này đưa đến một thế giới khác. Cô gái nhỏ này thì hay rồi, vừa nghe nói ở thế giới đó có ăn có mặc liền không nói hai lời vỗ vỗ mông rời đi luôn.
Đang lúc nó muốn thoát ra khỏi thân thể này để đi kiếm một mục tiêu khác thì cái vị Trình Bảo Châu đang nằm trên giường kia lại xuyên tới.
Hệ thống muốn thoát khỏi liền không còn cơ hội nữa. Bây giờ thân thể này đã có linh hồn mới, nó không thể rời đi được, chỉ có thể bị trói buộc lại một chỗ với linh hồn mới này mà thôi.
Nếu vị này ký chủ mới này là người đứng đắn thì chẳng sao, nhưng mà nó nhìn cái vị Trình Bảo Châu mới này thấy là dạng khó bảo, nó hận không phá bỏ cởi trói cho xong.