Thẩm Liệt đi bật điều hòa, Lục Minh Tịnh vào phòng bếp, mở ra tủ lạnh, cầm một chai nước khoáng, vặn ra nắp chai mạnh mẽ uống một ngụm, nước lạnh tiến vào yết hầu, cả người thoải mái, lúc này mới nhìn lướt qua tủ lạnh của anh.
Mấy lon bia, mấy trái đào đã hỏng, còn có một bó mì sợi, nhìn kỹ thì đều đã mốc meo.
Cô thuận tay đem mấy quả đào cùng mì sợi lấy ra, ném vào thùng rác bên cạnh. Trùng hợp Thẩm Liệt đã đi tới, cầm chai bia, hỏi: “Ném cái gì?”
“Mấy thứ kia anh đều đã để bao lâu?”
“Hơn hai tháng đi.” Lon bia bị kéo mở, hơi ga theo đó phả ra ngoài, anh cũng đang nóng cực kỳ, nên uống có chút vội, vài giọt chất lỏng màu vàng từ khóe môi anh tràn ra.
Lục Minh Tịnh dời đi ánh mắt: “Anh không cần đi làm sao? Còn uống bia.”
“Hôm nay không có ca làm.”
Phòng bếp không lớn, hai người dựa đến có chút gần, Lục Minh Tịnh ngửi được hương vị trên người anh, nhớ tới anh vừa mới từ trung y quán đi ra.
“Anh nơi nào bị thương?”
Thẩm Liệt có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại lắc lắc đầu: “Việc nhỏ.” Ngay sau đó lại sửa miệng: “Trên lưng bị đánh hai quyền, mỗi ngày cần phải bôi thuốc.”
Anh khả năng cũng chịu không nổi mùi thuốc trên người, nên sau khi đem bia đặt ở kệ bếp phía sau, liền hướng cô nói: “Anh tắm rửa một cái, em trước đi ra ngoài ngồi đợi anh một lát.”
“Anh rốt cuộc muốn em hỗ trợ cái gì? Không có chuyện gì thì em đi trước.” Nói xong cô liền đi ra ngoài.
Thẩm Liệt theo bản năng mà duỗi tay đi kéo cô.
Tay bị anh nắm lấy, Lục Minh Tịnh phản ứng có chút lớn, đột nhiên xoay người muốn hất anh ra, trùng hợp một cái tay khác dùng biên độ quá lớn, vô tình đem bia trên kệ hất đổ, toàn bộ bia đều bị đổ lên trên váy cô.
Dưới vòi hoa sen, Lục Minh Tịnh thất thần mà xoa rửa thân thể, trước đây mỗi một lần ở chỗ này qua đêm, khi tắm, cô đều ảo tưởng có thể phát sinh thêm cái gì đó. Những năm gần đây những chiêu mà cô câu dẫn Thẩm Liệt nếu mà được viết thành sách, có lẽ còn có thể lọt vào bảng bán chạy.
Năng lực mà con người không nên có được nhất đại khái chính là nhớ lại, những cái ký ức xấu hổ ấy như thủy triều vọt tới, cô đứng không nhúc nhích, hận không thể dùng nước lạnh đem bản thân mình bao phủ lại.
“Khụ……” Không chú ý một cái, nước liền tràn vào xoang mũi, đau đến cô thẳng ho khan.
Thẩm Liệt tắm rửa xong, sấy qua tóc rồi trở lại phòng khách, phát hiện cô đang đứng ở ban công phơi chiếc váy bị vấy bẩn.
Lúc này trên người cô mặc áo ngủ của anh, áo ngủ tơ tằm màu xanh đen, anh mặc đại khái dài đến bụng cẳng chân, nhưng đến trên người cô, lại vừa vặn che được mắt cá chân.
Lục Minh Tịnh phơi quần áo xong, liền gãi gãi tóc ướt trên đầu, tóc càng ngày càng dài, cũng càng ngày càng khó chăm sóc, cô nghĩ thầm phải tìm thời gian đi cắt ngắn lên chút.
Vừa quay đầu lại, liền thấy anh đang dựa vào cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm cô.
Lục Minh Tịnh biết giờ này khắc này cô cần phải giải thích một chút: “Em thấy trong phòng tắm chỉ có cái áo ngủ này, không phải cố ý muốn mặc quần áo của anh đâu.”
Bởi vì cô từng có vết xe đổ, đó là thử không mặc gì bên trong, sau đó mặc áo ngủ của anh với ý đồ bá vương ngạnh thượng cung anh.
Thẩm Liệt ánh mắt ám ám, không tiếp lời cô.
“Đi vào đi.”
Bên ngoài nóng, bên trong lạnh, nên mới vừa tiến phòng, Lục Minh Tịnh liền hắt xì, Thẩm Liệt rút tờ khăn giấy đưa cho cô: “Mũi như thế nào lại hồng như vậy?”
Vừa mới vào thủy, rất là khó chịu, nói chuyện cũng mang theo giọng mũi: “Nhiệt đi.”
Cô đem khăn giấy dơ xoa thành một đoàn, tính toán quăng vào thùng rác ở phía xa kia, nhưng khăn giấy kia quá nhẹ, đến nửa đường liền chậm rãi rơi xuống, cô đành phải cong lưng đi nhặt.
Áo ngủ vốn rộng thùng thình, eo cô lại nhỏ, nửa người trên lỏng lẻo, khi cô khom lưng, cổ áo nháy mắt mở lớn.
Từ góc độ của Thẩm Liệt, vừa lúc có thể nhìn đến bầu vυ' đầy đặn trắng nõn bị áo ngủ của anh bao bọc lấy. Theo cánh tay đong đưa của cô, vải dệt dán ở trên da thịt cô buông lỏng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy mũi nhọn phấn nộn.
Lục Minh Tịnh đối với việc này không hề phát giác, thời tiết nóng bức, nội y cùng váy đều bẩn, nơi này lại không có quần áo có thể đổi, nên bất đắc dĩ bên trong chỉ có thể trần trụi.
Cũng chính là vì nguyên nhân như vậy, mà cô không nghĩ quá thân cận với anh, cô chọn chiếc sô pha đơn cách anh xa nhất mà ngồi xuống.
Thẩm Liệt rũ mắt xuống, khi lại nhấc lên, đáy mắt một mảnh thanh minh.
“Nhà cũng đã cùng anh trở về, tắm cũng đã tắm sạch, anh có thể nói là chuyện gì chưa?” Nếu đổi lại là trước kia, lời này ở trong ngữ cảnh này hẳn là thập phần ái muội, nhưng trước mắt, Thẩm Liệt biết, cô đây là lại đang châm chọc anh.
“Chồng của đồng nghiệp kia của em bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ cưỡиɠ ɠiαи một nữ sinh viên, chứng cứ vô cùng xác thực, hiện tại không được nộp tiền bảo lãnh, nên em nói cô ta mời luật sư đi.”
Lục Minh Tịnh bình tĩnh mà nghe xong, nghĩ đến Thẩm Oánh rơi lệ đầy mặt mặt: “Chuyện đó phát sinh khi nào?”
“Đêm trước hôn lễ.”
Lục Minh Tịnh nháy mắt cảm thấy dạ dày quay cuồng, khó chịu giống như nuốt phải ruồi bọ.
“Em muốn hỏi thăm, anh cũng đã nói cho em. Còn việc của anh, em dù sao cũng phải giúp đi?”
“Giúp cái gì?” Cô mờ mịt mà nhìn anh.
“Giúp anh bôi thuốc.”