Tiểu Ách Thú Của Vận Thần

Chương 2: Động lòng

Edit: Gà Nướng Muối Ớt

*****

Thần giới cũng có ngày đêm thay đổi, nhưng bốn mùa lại như xuân, là nơi cực kỳ thích hợp để sinh sống.

Sau giờ ngọ (1), ánh mặt trời chiếu lên một cục lông đen tròn quay, trông có vẻ rất ấm áp dễ chịu.

(1) Giờ ngọ: 12h trưa.

Ách thú, không, bây giờ phải gọi là Chúc Duyệt, đây là tên Mạnh Gia Trạch đặt cho cậu. Chúc ngươi một đời vui vẻ bình an, không lo không nghĩ (2). Mỗi lần Chúc Duyệt nghĩ đến câu nói kia, đều hạnh phúc muốn bay lên.

(2) Câu gốc 祝你喜乐安康, 一世无忧: Chúc ngươi hỉ nhạc an khang, một đời vô ưu.

Sau khi tỉnh dậy, Chúc Duyệt sẽ bắt đầu công việc của mình. Làm một con thú có khế ước đã từng hứa sẽ trông nhà giữ sân, mỗi ngày Chúc Duyệt đều phải đi dạo quanh tòa nhà của chủ nhân một lần.

Hôm qua cậu đã đánh dấu tại đại sảnh rồi, hôm nay quyết định sẽ đến phòng tu luyện.

Chúc Duyệt đã đem nơi này trở thành nhà của mình, nên đương nhiên trong nhà phải đánh dấu ký hiệu của mình rồi.

Mạnh Gia Trạch phát hiện trong nhà của mình dần dần nhiễm hơi thở của nhóc con kia, cũng không trách cứ, ngược lại còn cười hỏi: "Sao không bắt đầu từ ngoài cổng? Như vậy tất cả mọi người đều biết đây là nhà của ngươi."

Vì thế hôm sau, trước cổng nhà Vận Thần liền nhiễm hơi thở của một con Ách Thú, hơn nữa còn cực kỳ kiêu ngạo, rặt một bộ dáng đưa phát tin tức: Đây là nhà của ta, chủ nhân cái nhà này cũng là của ta!

May mà Mạnh Gia Trạch cũng không có nhiều khách ghé thăm, bằng không toàn bộ thần giới rất nhanh sẽ biết được Vận Thần có một con thú khế ước cực kỳ được cưng chiều.

Thật ra lúc đầu Chúc Duyệt cũng rất câu nệ, thế nhưng nó lại có một chủ nhân hết sức cưng chiều, đối với nó không hề có giới hạn cuối cùng.

Hồi đầu nó còn là một cái đuôi nhỏ lửng thửng sau lưng chủ nhân, nhưng hiện tại đã có thể không kiêng kị gì mà đòi ôm một cái, vuốt ve một miếng.

Ngửi được hơi thở quen thuộc, cái mũi Chúc Duyệt giật giật, nó lập tức hưng phấn lao ra ngoài, chạy lấy đà nhảy vào l*иg ngực chủ nhân, tuyệt dzời!

Mạnh Gia Trạch tiếp được viên đạn nhỏ bắn tới, ôm vào l*иg ngực đi vào phòng. Mỗi ngày về nhà đều có người nhiệt tình chào đón mình, loại cảm giác này thật sự rất tốt đẹp. Hiện tại nếu y không có việc gì thì sẽ ở nhà, còn nếu có việc thì cũng về nhà sớm một chút, để sớm nhìn thấy nhóc con này.

Mạnh Gia Trạch dùng thần thức cẩn thận kiểm tra một chút, đảm bảo thương thế của nhóc con này đã lành mới yên tâm. Có thể mang ra ngoài đi dạo.

Y xoa xoa cục bông nhỏ trong lòng ngực, hỏi: "Tiểu Duyệt có thể hóa hình không?"

Hóa hình hả, Chúc Duyệt suy nghĩ, có chút xí hổ.

"Chủ nhân không được nhìn lén nha." Chúc Duyệt nói xong liền chạy ra sau tấm bình phong.

Trong thoáng chốc, đằng sau bình phong ló ra một cái đầu thiếu niên. Có thể là do bản thân vốn chứa một chút tà khí, nên khuôn mặt sau khi Ách thú hóa hình có phần quá tinh xảo, nhưng đôi mắt to tròn kia lại rất hồn nhiên, khiến ấn tượng đầu tiên của người khác là cảm thấy rất đáng yêu.

Cuộc đời Ách thú thật sự rất khó khăn, tuy rằng có lợi cho các chủng tộc có nó nhưng có lẽ là vì vẫn mang đến vận rủi mà bị mọi người xua đuổi, thậm chí còn bị nhầm thành ma thú mà suốt ngày bị đuổi gϊếŧ. Nhưng Chúc Duyệt vẫn có thể đối xử chân thành với bản thân, không giống với y, dùng sự ôn hòa để ngụy trang lạnh nhạt.

Chúc Duyệt có chút ngượng ngùng, chậm rãi từ sau bình phong đi ra, đứng ở trước mặt Mạnh Gia Trạch. "Chủ nhân, thấy thế nào ạ?"

Vậy mà còn biến ra quần áo giống y như đúc, dính người như vậy à. Mạnh Gia Trạch dịu dàng xoa đầu của cậu (3), thật lòng khen: "Hình người của Tiểu Duyệt rất đáng yêu." Mặc kệ thế nào, về sau y sẽ là người bảo vệ phần hồn nhiên này của cậu.

(3) Ẻm đã hóa hình người nên cũng thay đổi nhân xưng nhé.

Thấy nhóc con thật sự thẹn thùng, Mạnh Gia Trạch liền nói lảng sang chuyện khác. "Ngày mai là tiệc mừng thọ của Thực Thần, ngươi có muốn đi với ta không?" Suy nghĩ một chút lại bổ sung, "Sẽ có rất nhiều món ngon, có muốn đi nếm thử không?"

"Ta, ta có thể đi sao?" Ở trong nhà của Vận Thần thì Chúc Duyệt có thể loại bỏ sức hút của vận rủi, hơn nữa, hầu hết thời gian Mạnh Gia Trạch đều ở cạnh Ách thú, cho nên cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.

"Không sao, có ta bên cạnh sẽ không mang đến vận rủi, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn."

"Thật ạ?" Chúc Duyệt vui mừng nói, "Ta muốn đi với chủ nhân."

Khi tu luyện đến mức cực hạn, người ta sẽ trở về như trước kia, bắt đầu giống người thường mà hưởng thụ cuộc sống. Mạnh Gia Trạch cũng ăn cơm ngủ nghỉ nhiều hơn. Chúc Duyệt đi theo chủ nhân của mình, cũng thích ứng với lối sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi giống con người.

Đêm đó, Chúc Duyệt vẫn biến về hình thú ngủ ở trong ổ của mình như cũ, nhưng cậu lại mất ngủ. Đối với tiệc mừng thọ ngày mai, trong lòng cậu vẫn rất khẩn trương.

Làm một con Ách thú, kể từ khi còn nhỏ Chúc Duyệt cũng từng tiếp xúc với rất nhiều người, cậu cũng sẽ trộm đến các loại yếu hội để xem náo nhiệt. Nhưng từ khi phát hiện thể chất của mình, biết mình có thể mang đến phiền phức, thậm chí còn là tai nạn, cậu đã tự động rời xa mọi người.

Dần dà, Chúc Duyệt phát hiện thật ra thì cậu có phần sợ tiếp xúc với người khác, đặc biệt là nơi có rất nhiều người.

Nhưng hiện tại không giống nhau, Chúc Duyệt tự cổ vũ bản thân cố lên, phải làm một con thú can đảm để đứng cạnh chủ nhân!

Ngày hôm sau, Mạnh Gia Trạch mang theo Ách thú đã hóa hình người bay đến cung điện của Thực Thần.

Nhìn nhóc con núp đằng sau lưng mình giống như hận không thể để người khác không thấy mình, Vận Thần cười nói. "Hay là ngươi biến về hình thú đi, để ta ôm ngươi vào."

"Ta, ta chịu đựng một chút là được." Cậu muốn sau này được đứng cạnh chủ nhân, nói không chừng còn phải kề vai chiến đấu, sao thế gặp chút chuyện là biến về hình thú mà chạy trốn chứ.

Tuy địa vị của Thực Thần không cao bằng Vận Thần, nhưng cũng là một vị thần tiên vô cùng quan trọng, sau cùng thì khi mọi người không còn chú tâm tu luyện nữa thì lại bắt đầu quan tâm đến việc nên ăn cái gì.

Mạnh Gia Trạch đưa lễ vật xong liền mang Chúc Duyệt đến ngồi vị trí bên tay phải của Thực Thần.

Ít nhiều gì thì Chúc Duyệt cũng biết đến quy củ yến hội, sau khi Mạnh Gia Trạch ngồi xuống, cậu ngạc nhiên nói nhỏ với chủ nhân: "Chủ nhân ơi, hóa ra ngươi lợi hại như vậy hả?"

Mạnh Gia Trạch cũng lại gần nói nhỏ với cậu: "Bây giờ mới biết à?" Sau đó lại cười trêu chọc, "Sau này ra cửa, ngươi cứ nói ngươi là chủ nhân nhỏ nhà Vận Thần, như vậy sẽ không ai dám bắt nạt ngươi nữa."

Không hiểu vì sao khi cảm nhận được hơi nóng bên tai, tim Chúc Duyệt chợt đập nhanh, nhất là khi Mạnh Gia Trạch nói đến chủ nhân nhỏ nhà Vận Thần, lại càng nhanh hơn. Chúc Duyệt có chút vô thố, chỉ nhỏ giọng một câu rồi không nói chuyện nữa.

Chúc Duyệt không hiểu nhưng Mạnh Gia Trạch thì lại hiểu. Nhìn cái tai đỏ bừng của Chúc Duyệt, tuy Mạnh Gia Trạch không có kinh nghiệm gì, nhưng đã thấy nhiều rồi, bé con này đây là thích mình ư? Chính y cũng rất thích cậu, tuy không biết có phải tình yêu hay không nhưng nếu mà nói yêu một ai đó, thì chắc là người này rồi.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Mạnh Gia Trạch liền buông xuống. Cứ thuận theo tự nhiên thôi, chờ bé con này thật sự thông suốt thì sẽ bên nhau.

Nhìn y vẫn còn đứng ngây ngốc, trong mắt Mạnh Gia Trạch hiện lên y cười, liền kéo người ngồi xuống cạnh mình.

Rất nhanh Chúc Duyệt đã lấy lại tinh thần, bởi vì cậu cảm giác được có nhiều người đang quan sát cậu.

Bên dưới có rất nhiều thần tiên đang lén thảo luận.

"Người bên cạnh Vận Thần là ai thế, vậy mà có thể ngồi chung với Vận Thần?"

"Không biết nữa, chưa từng gặp qua."

"Có chút tà khí, ta cảm thấy rất giống Ma tộc, nhưng sao có thể như vậy được."

Lúc này, một vị trưởng lão trong Kỳ Lân tộc đã nhìn ra, ông liền giải thích cho mấy người không có mắt nhìn kia: "Đó là Ách thú, có thể hóa giải vận rủi, tuy không thể thay đổi như Vận Thần nhưng cũng cực kỳ quan trọng. Thân mang tà khí là vì nó thể hấp dẫn tai ương, người ở cạnh nó cũng sẽ rất xui xẻo. Chỉ là hiện tại nó đi theo Vận Thần, nên khuyết điểm này cũng không còn quan trọng nữa.

"Hóa ra là vậy."

"Haiz, nhà ta có đám nhóc nói trước đó vài ngày đã đả thương một con ma thú, kết quả ngày hôm sau liền thấy Vận Thần tới cửa hỏi tội, giờ nghĩ lại chắc là y rồi."

"Ta phải trở về nói mấy đứa nhỏ một chút, đừng để bọn chúng làm thương tổn nhầm người."

Chúc Duyệt không biết bọn họ đang bàn tán cái gì, nhưng vẫn chú ý đến tầm mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn sang đây, thân thể cậu càng thêm cứng đờ.

Lần này Mạnh Gia Trạch mang Chúc Duyệt đến đây chính là muốn cho những người khác biết thân phận của bé con này, bởi vậy cũng chẳng quan tâm họ nói gì. Y cầm khối điểm tâm đưa cho Chúc Duyệt để dời đi lực chú ý của cậu, "Nếu thử xem." Mấy đứa trẻ đều thích đồ ngọt, chắc bé con này cũng thích.

Chúc Duyệt nhận lấy nếm thử, hai mắt lập tức phát sáng.

"Ăn ngon quá! Chủ nhân cũng ăn đi ạ!"

Mạnh Gia Trạch trực tiếp cắn một miếng trên tay Chúc Duyệt, cứ như không biết miếng bánh này đã bị Chúc Duyệt cắn một miếng, lại giống như cố tình làm vậy. Có điều Mạnh Gia Trạch chỉ nếm một miếng rồi không ăn nữa, "Ngọt quá, ngoan, tự ngươi ăn đi."

Chúc Duyệt nhìn điểm tâm trong tay, vết cắn nhỏ xíu của mình trên đấy đã không còn nữa, chỉ còn lại dấu răng lớn của Mạnh Gia Trạch.

Tim Chúc Duyệt không biết vì sao lại đập nhanh, đầu óc có chút choáng váng, lại nóng hơn một chút. Chúc Duyệt lập tức ăn hết miếng bánh này, cứ như che dấu mà giải thích: "Ưʍ...đúng là quá ngọt."

Vừa nói xong Chúc Duyệt liền hối hận, cậu có cảm giác mình nói sai rồi.

Mạnh Gia Trạch biết cậu có phần thẹn thùng, cũng nhìn ra vẻ mặt trống rỗng của bé con, liền không chọc cậu nữa, tiếp theo chỉ yên tĩnh đút bé con ăn.

Chưa từng nếm qua món ngon như Chúc Duyệt lập tức bị đánh trúng, lền quên chuyện vừa rồi, chỉ là trong lòng vẫn để lại một hạt giọng nhỏ đã nảy mầm.

Trong lúc đó, có rất nhiều thần tiên đến nói chuyện với Mạnh Gia Trạch. Nhìn thấy Mạnh Gia Trạch coi trọng yêu thú kia, nên trong lòng đã âm thầm ghi nhớ dịa vị của Chúc Duyệt.

Tiệc mừng thọ tiến hành được một nửa, Mạnh Gia Trạch đã mang Chúc Duyệt uống say khướt rời đi, còn đóng gói một ít thức ăn mà Chúc Duyệt thích.

Chúc Duyệt uống say cũng rất an tĩnh, ngoan ngoãn nằm trong lòng Mạnh Gia Trạch, tay cũng nắm chặt quần áo của chủ nhân, thể hiện rõ sự ỷ lại đối với Mạnh Gia Trạch.

Nhìn khuôn mặt ngoan ngoan say ngủ của cậu, Mạnh Gia Trạch liền từ bỏ ý định đánh thức cậu dậy, làm một cái chú thanh tẩy, sau đó đặt Chúc Duyệt nằm trên giường của mình.

Trong bóng đêm, Mạnh Gia Trạch vẫn có thể thấy rõ như cũ. Y dùng tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Chúc Duyệt, y biết sau khi đôi mắt này mở ra sẽ là hình dáng như thế nào.

Là bản thân y, tất cả đều là y.

Giống như chính y bây giờ, hết thảy trong mắt đều là cậu.

Nhớ lại mấy ngày này luôn ở bên cạnh bé con này, lại nhớ đến gương mặt với lỗ tai đỏ bừng của cậu, Mạnh Gia Trạch đột nhiên phát hiện, giống như là bản thân y cũng đã động lòng mất rồi. Y ghé lại gần nhẹ hôn lên gương mặt Chúc Duyệt, sau khi xác định lòng mình xong lại đặt lên trán Chúc Duyệt một nụ hôn mang theo sự chúc phúc chân thành nhất.

Chẳng biết tình cảm đã bắt đầu tự bao giờ, chỉ hướng về phía người mà đắm say (4). Bây giờ cũng coi như là ta đã hiểu được.

(4) Nguyên văn: 情不知所起, 一往而深 (Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm)

----------

Lời editor: Hỏng phải yêu đâu ba, mà là mới có cảm tình thôi. Nhưng vì là đoản văn nên thui hỏng đòi hỏi gì nhiều.

Chương sau thay đổi "ta-em", khi Chúc Duyệt nhận ra lòng mình sẽ thành "em-ngài" hoặc "em-chủ nhân" nhé.

Thật ra, tác giả để Chúc Duyệt dùng "你 (Ngươi)" để chỉ Mạnh Gia Trạch, chứ không dùng "您 (ngài)", nhưng nếu để một bên "Ta-em", một bên "Ta-ngươi" thì hơi kỳ nên tui đổi lại luôn. Như đã nói ngay từ đầu, nên thấy không thích, các bồ hãy quay xe, chứ đừng buông lời đắng cay vào sở thích của người khác nha. (〃°ω°〃)