Xem khu mộ xong, tâm tình của Ôn Văn có chút nặng trĩu, vì thế anh không tiếp tục ở trong trạm thu nhận nữa, một lần nữa xuất hiện trong căn phòng bắt giữ vampire trước đó.
Nhìn chiếc vali màu bạc trong tay, Ôn Văn thở dài một tiếng.
"Mình khác với nhân viên thu nhận tai họa bình thường là vì cái găng tay kia à?"
Nhân viên thu nhận tai họa bình thường không thể tùy ý ra vào trạm thu nhận, họ cần phải tiến hành nghi thức đặc biệt hoặc thông qua thông đạo đặc biệt mới có thể tiến vào, mà Ôn Văn chỉ cần có ý nghĩ là có thể tiến vào bất cứ lúc nào.
Ôn Văn để găng tay xuất hiện, anh phát hiện nó cũng đã biến đổi.
Trên năm chiếc nhẫn kim loại và vòng tay kim loại đều có một màn sáng nhỏ, anh có thể điều chỉnh vài thứ trong màn sáng này.
Ôn Văn nhìn chiếc vòng cổ tay, trên đó chỉ có một lựa chọn là "Tai Họa - 0001", không chỉ cổ tay, những bộ phận khác cũng chỉ có một lựa chọn này mà thôi.
Vì thế Ôn Văn liền chạm nhẹ vào vòng đeo cổ tay để thử nghiệm, nháy mắt đó, thân thể anh xuất hiện biến hóa.
Cùng lúc đó ở trong Trạm Thu Nhận Tai Ách, phòng giam có tấm bảng Tai Họa - 0001 đột nhiên lóe lên ánh sáng vàng rực lộng lẫy...
Đó là một loại thể nghiệm rất kỳ diệu, cảm giác tê tê từ trong thân thể bắt đầu khuếch tán ra các bộ phận bên ngoài, Ôn Văn có thể cảm giác được từng bộ phận trong cơ thể mình đang xuất hiện biến hóa.
Biến hóa rất kịch liệt, nhưng nó không đau đớn, ngược lại còn rất thoải mái, có cảm giác thoải mái khác thường.
Sau khi biến hóa này dừng lại, Ôn Văn cảm thấy mình trở nên không giống như bình thường.
Ánh mắt nhạy bén hơn, thân thể mạnh mẽ hơn, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng dòng máu mình đang lưu động.
Tựa hồ... anh đã biến thành vampire!
Lẽ nào chọn một số phòng giam trên vòng tay thì có thể sở hữu năng lực của sinh vật ở bên trong?
Chức năng này rõ ràng là quá phạm quy!
Vì muốn xác nhận năng lực mà mình có, Ôn Văn tiến thêm một bước thử nghiệm.
Đầu tiên trên vòng tay sẽ có chọn lựa phòng giam, sau đó là một phần năng lực căn bản của sinh vật trong phòng giam, như là sức mạnh cơ thể, năng lực hồi phục này nọ.
Mà chiếc nhẫn trên ngón tay thì có thể lựa chọn năng lực siêu phàm của sinh vật trong phòng giam, nữ vampire này chỉ có một lựa chọn là thôi miên sơ cấp.
Đến bây giờ Ôn Văn mới biết nữ vampire này có năng lực thôi miên, nghĩ lại mà sợ, may mắn anh không cho cô ta có chút cơ hội nào để phản kháng.
Mỗi phòng giam chỉ có thể bị một khoen kim loại lựa chọn, nói cách khác, Ôn Văn chỉ có hai lựa chọn, một là sở hữu năng lực căn bản của nữ vampire hoặc là nắm giữ năng lực thôi miên sơ cấp không biết có hiệu quả gì.
Vì thế Ôn Văn không chút do dự lựa chọn năng lực căn bản của nữ vampire.
So với thôi miên, Ôn Văn thích để mình có năng lực "phi nhân loại" một chút.
Đợi đến khi anh xác nhận xong năng lực của găng tay thì mặt trời cũng ló dạng, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua khe hở cửa sổ chiếu rọi vào phòng, hạt bụi li ti nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhìn thấy ánh mặt trời, Ôn Văn theo bản năng có chút sợ hãi, hiện giờ anh đang sở hữu thể chất quỷ hút máu, liệu anh có sợ ánh mặt trời như chúng không?
"Phải thử một chút vậy, hi vọng là không quá đau."
Ôn Văn lầm bầm vài tiếng rồi thận trọng đưa tay tới ánh mặt trời, sau đó vội vàng rụt lại.
"Ồ... hình như không sao cả."
Trải qua nhiều lần xác nhận, Ôn Văn khẳng định thân thể mình không sợ ánh mặt trời nhưng khi bị ánh mặt trời chiếu vào người thì vẫn có chút khó chịu, cũng không biết là tác dụng tâm lý hay gì.
Hơn nữa anh cũng không có răng nanh của vampire, hiển nhiên anh không giống vampire, cần phải dựa vào máu để duy trì sự sống, anh cũng thử dùng nước thánh, cuối cùng xác nhận trên người mình không có nhược điểm của vampire.
Nhưng có được tất có mất, không có nhược điểm này, năng lực cơ bản của thân thể Ôn Văn cũng không thể nào mạnh mẽ được như nữ vampire.
Xác định trạng thái của mình tiêu tốn khá nhiều thời gian, bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, phương diện này anh đặc biệt cẩn thận.
"He he, bây giờ mình đã không tính là người bình thường nữa rồi..."
Con mắt nhỏ dài của Ôn Văn híp lại, con ngươi tựa hồ có thể lóe sáng, ngón tay gõ gõ cằm như nhân vật phản diện đang lên kế hoạch tà ác.
"Có siêu năng lực rồi, không tìm người khoe khoang một chút thì cứ thấy thiếu thiếu cái gì ấy... Không thể tìm người quen biết, mình vẫn chưa đủ mạnh, hiện giờ không thể bại lộ, hơn nữa có quái vật thì chắc chắn cũng có người xử lý quái vật, mình mới không muốn bị bọn họ xử lý."
Bộp!
Ôn Văn vỗ tay một cái, không thể tìm người để khoe thì đi tìm quái vật vậy!
Mặc dù không có dự định thực hiện nghĩa vụ của nhân viên thu nhận tai họa, cũng không muốn kế thừa trách nhiệm gì đó, nhưng cái găng tay này cần có ít nhất sáu con quái vật mới có được năng lực hoàn chỉnh, hiện giờ anh chỉ có một con quái vật mà thôi!
Cho nên, vì chính nghĩa và hòa bình, anh muốn đi tìm quái vật khác để hoàn thiện năng lực của mình.
Sau khi đã lên kế hoạch, Ôn Văn có chút hưng phấn, anh xắn tay áo lên, bắt đầu xử lý sạch sẽ vết thích của mình và nữ vampire lưu lại trong căn phòng này, sau đó rời đi.
Trên đường cái, bước đi của Ôn Văn có thể xem là đang nhún nhảy.
Không quản là ai, đầu óc có bình thường hay không, lúc có được năng lực vượt trội hơn người bình thường thì đều hưng phấn như vậy.
Trở lại phòng trọ, Ôn Văn mở máy tính ra, bắt đầu thăm dò tư liệu.
Bình thường anh hay nghỉ lại khách sạn phòng trọ, bởi vì nguyên nhân công việc nên anh không thể nào định cư ở một nơi cố định, hơn nữa anh cũng không có nhà...
Lúc này, cũng nên giới thiệu đơn giản một chút, nửa đời trước Ôn Văn cũng giống như phần lớn người bình thường.
Đi học bình thường, tốt nghiệp bình thường, lên đại học bình thường, không có điểm nào dị thường.
Nhưng khi học năm hai đại học, Ôn Văn đã nghỉ học, bởi vì buồn chán.
Anh có thể nhìn thấy cuộc đời sau này của mình, một cuộc đời bình thường không có biến số, cũng không có gì khác lạc.
Cho nên, anh đã thi lấy giấy phép thám tử, trở thành một thám tử hợp pháp.
Không sai, thám tử hợp pháp.
Ở liên bang địa cầu, thám tử có hiệp hội chuyên ngành riêng của mình, phải trải qua kỳ thi chính quy mới có thể trở thành thám tử.
Nhưng nghề thám tử này không được nhiều người đánh giá cao.
Nhưng Ôn Văn không thèm để ý tới những chuyện này, sau khi trở thành thám tử, anh tìm được cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cảm giác phá án và bắt giữ tội phạm không phải là cảm giác có thể tìm thấy trong cuộc sống bình thường.
Chính là dần dần, những vụ án bình thường không thể làm anh thỏa mãn nữa.
Lúc này anh không tiếp tục tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới mà cho rằng tinh thần mình có vấn đề, vì thế anh tìm tới một bệnh viện tâm thần tư nhân.
Chuyện sau đó chính là không biết vì sao anh lại liên kết với Trạm Thu Nhận Tai Ách, cuộc đời cũng xảy ra biến đổi lớn.
Cảm giác tiếp xúc với loại dị thường này làm anh có cảm giác hưng phấn và nghi hoặc rất lâu.
Vì muốn giải quyết nghi hoặc, anh đã làm ra quyết định mà người bình thường sẽ không bao giờ chọn lựa, đi săn quái vật!
Hơn nữa, anh còn thành công!
Hiện giờ, anh đang lên kế hoạch tìm kiếm con quái vật thứ hai.
[hết chương 3: ]