Lạc Trì

Chương 4

Sau hai mươi phút cảnh sát mới kịp tới, đôi bên vẫn đang đối đầu.

Trình Phi Trì chỉ có một người, mặc dù thế lực mỏng manh, nhưng trên khuôn mặt của anh cũng không có gì là sợ hãi cùng hoảng hốt. Dưới yêu cầu của bên cảnh sát anh lấy chứng minh thư ra, sau đó thuật lại câu chuyện một cách có trình tự.

“Khoảng chừng 23h15′, bốn vị khách này bước vào cửa hàng, trong đó có ba người đứng xa quầy thu ngân nhất khoảng chừng bảy, tám phút, tiếp theo mời đi đến trước quầy rượu thuốc này. Người này,” Trình Phi Trì chỉ vào Lưu Dương Phàm, “Vòng vào bên trong quầy nhìn hàng hóa, đứng cách chỗ tôi khoảng nửa mét, hai người khác thì đừng ở bên ngoài này nói chuyện với tôi, trong khoảng thời gian này không đến hai phút đồng hồ, toàn bộ quá trình tôi đều đứng sau quầy thu ngân không nhúc nhích. Cuối cùng là người ở bên trong này đi ra chọn mua hai bao ChungHwa, sau đó liền rời đi chưa được năm phút thì quay lại nói với tôi là không thấy đồng hồ nữa.”

Chu Phong nghe thế thì giậm chân nói: “Cái thằng kia nói kiểu gì đấy hả? Ý là bọn này cùng nhau hãm hại mày chắc?”

Lưu Dương Phàm đối với hành động giấu đầu lòi đuôi ngốc nghếch của thằng bạn mình, tức quá phải nói xen vào: “Nói vớ vẩn, nếu quả thật giống như cậu nói, tại sao lại tìm thấy đồng hồ của bạn tôi trong túi quần của cậu đây?”

Trình Phi Trì liếc mắt nhìn hai người kia một cái, lần thứ hai nhìn về phía cảnh sát, nói: “Trong cửa hàng có camera giám sát có thể trích xuất dữ luận, các anh xem rồi thì có thể biết được là tôi có nói dối hay không.”

Cửa hàng trưởng của cửa hàng tiện lợi sau khi được cảnh sát gọi đến liền vội vã chạy tới, đối với hai vị cảnh sát cùng bốn người trẻ tuổi nhìn qua đã thấy lai lịch không nhỏ này, người phụ nữ trung niên không nói lời nào mà đã cúi đầu khom lưng, nói: “Xin lỗi xin lỗi, khiến mọi người phiền thêm rồi, Tiểu Trình mới tới đây làm việc không lâu, có chỗ nào đắc tội với các vị xin cứ nói ra, sau này tôi sẽ dạy bảo cậu ấy cẩn thận.”

Lưu Dương Phàm nhả khói trong miệng ra, nhíu mày cười nói: “Dạy bảo? Bà cô có biết đồng hồ đeo tay của người anh em tôi đây bao nhiêu tiền không, lại còn định dạy bảo?”

Triệu Dược huơ huơ chiếc đồng hồ thể thao trên tay: “Đây là quà sinh nhật của ông nội tôi, bản limited, đến nhãn hiệu cũng không nhận ra mà còn dám trộm, ai cho tên đó lá gan này, bà cô sao?”

Cửa hàng trưởng bị doạ bởi lời nói của bọn họ, sau khi phục hồi lại tinh thần liền lập tức nói: “Tiểu Trình không phải người như thế đâu, nhất định có gì đó hiểu nhầm ở đây.”

Lúc này, video giám sát đã được trích xuất ra. Máy quay hướng về phía quầy thu ngân chỉ có một cái, chiếu đến mặt bên của quầy rượu thuốc, dựa theo thời gian ở góc trái, bốn người thiếu niên đúng là đã bước vào cửa hàng tiện lợi sau mười một giờ đêm không bao lâu, rồi lại biến mất khỏi ống kính máy quay không đến mười phút, trong đó có ba người đều đi về phía quầy hàng rượu thuốc.

Tình huống tiếp theo trên cơ bản là giống hệt với miêu tả của Trình Phi Trì, chỉ là đoạn video này cũng không phát huy được tác dụng thực tế, bởi vì góc độ có hơi lệch, căn bản không thấy rõ động tác của mỗi người, xem đi xem lại ba lần, thấy thế nào cũng đều là một quá trình mua sắm phổ thông hết sức bình thường.

“Người này nhất định là một tội phạm chuyên nghiệp, biết rõ máy quay này còn có góc chết, có làm chút gì cũng không sợ bị người khác bắt được.”

Người bị hại Triệu Dược đánh đòn phủ đầu, dùng miệng lưỡi định tội Trình Phi Trì, Chu Phong cùng Lưu Dương Phàm phụ họa, nói nhân viên thu ngân này sau khi xảy ra chuyện đến bây giờ đều vô cùng bình tĩnh, rõ ràng từ khi bọn họ vừa vào cửa đã thấy hơi tiền nên nổi máu tham, nhắm trúng vào đồng hồ của Triệu Dược.

Ba người thế mạnh, nói đến mạch lạc rõ ràng, cảnh sát cũng cảm thấy khó khăn.

“Tôi không trộm đồ của cậu ta, cũng không biết vì sao chiếc đồng hồ đeo tay này lại nằm trong túi của tôi.” Trình Phi Trì lần thứ hai phủ nhận, nhìn về phía Triệu Dược, “Khi cậu ta tới gần tôi không hề có đề phòng, bây giờ nhớ lại lúc đó đã bước vào cái bẫy của bọn họ rồi.”

“MK vớ vẩn!” Chu Phong giận dữ đến trợn tròn mắt lên, “Mày là cái thá gì, mấy người bọn tao nhàn rỗi đến mức không có chuyện gì lại muốn tính kế với mày sao?”

Triệu Dược bình tĩnh hơn rất nhiều, khinh bỉ nói: “Mấy lời này không quá xuôi tai đâu, cậu và bọn tôi không hề quen biết, bọn tôi sao mà phải vu oan cho cậu? Âm mưu về tiền bạc hay là âm mưu về lợi lộc đây?”

Cảnh sát cũng cảm thấy có lý, ngoài ra còn trích xuất video từ hai camera giám sát còn lại trong cửa hàng ra xem, sau đó xoa cằm hỏi Trình Phi Trì: “Cậu nói vị Lưu tiên sinh này hãm hại cậu, ở đây còn có nhân chứng mục kích nào khác nữa không?”

Diệp Khâm đang dựa vào cạnh cửa, ném kẹo gôm vào trong miệng mình, nghe vậy bèn ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa vặn chạm trúng ánh mắt của Trình Phi Trì.

Vừa nãy sau khi tính tiền xong đứng ở bên ngoài cửa, ba người gây án liền thống nhất khẩu cung. Chủ ý của Chu Phong là muốn Trình Phi Trì phải bị giáo huấn một phen, nếu không thì giữ người lại đánh một trận, hoặc dùng phương pháp khác cũng không khác biệt mấy.

Bị ba người bọn họ nhìn chằm chằm như vậy, Trình Phi Trì muốn thoát thân trong kế hoạch chu toàn đó cũng khó như lên trời, trước khi trở lại cửa hàng tiện lợi, Diệp Khâm lập tức nghĩ đến cục diện có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được này rồi.

Diệp Khâm tự nhiên sẽ đứng về phía anh em của mình bên này, nhưng cậu còn có thân phận khác, cậu không tham gia vào sự việc, là người ngoài cuộc duy nhất đứng xem vở kịch này.

Cậu vốn cho là chính mình có thể thản nhiên ứng đối, nhưng mà đợi đến khi ánh mắt của Trình Phi Trì

cháy rực trên người cậu, Diệp Khâm vẫn cảm thấy hoảng hốt trong chớp mắt.

Sự hoảng hốt quái lạ này, nguyên nhân là vì sao trong lòng cậu rất rõ ràng.

Diệp Khâm rất nhanh đã tìm được cho mình lý do. Cậu không thích ỷ mạnh hϊếp yếu, có lẽ là do chịu ảnh hưởng của mẹ mình, hoặc có lẽ là bị bản năng đồng tình với người yếu mơ hồ quấy phá, cậu nghĩ, nếu như cậu nhìn thấy Trình Phi Trì đáng thương, trong mắt tràn ngập chờ đợi cùng cầu xin, có khi cậu sẽ bốc đồng lên mạo hiểm đắc tội với bạn bè, giúp anh một tay cũng không chừng.

Đáng tiếc, ánh mắt của Trình Phi Trì không có chút rụt rè nào, thản nhiên lại có chút sắc bén, như một con dao bén nhọn, chia cắt sự xa lạ, đâm vào tâm tư vặn vẹo giấu kín trong lòng Diệp Khâm, không chỗ che thân.

“Cậu ấy đã thấy.” Trình Phi Trì nói, “Lúc đó cậu ấy đứng ở ngay phía trước của tôi, sau lưng hai người này.”

Kẹo gôm trong miệng vì dùng sức cắn mà dính cả vào răng, Diệp Khâm nhìn sang chỗ khác, ý đồ làm bộ không nhìn thấy bóng người đang đứng thẳng kia.

“Lúc đó tôi đang suy nghĩ đến chuyện khác, không nhìn thấy rõ.” Kẹo gôm cậu cắn trong miệng rốt cục cũng chảy ra lớp mứt, không những không ngọt, còn hơi chua chua, chua đến mức khiến cho lời nói của cậu có chút không rõ ràng, “Thật ngại quá, không giúp được gì cả.”

Sau nửa đêm là thời gian thuộc về các thiếu niên cuồng hoan.

Bởi vì báo được mối thù lớn, cho nên Chu Phong ngày hôm nay đặc biệt phấn khởi, mới vừa chơi được hai ván game liền ném tay cầm sang một bên tiếp tục uống bia, còn lôi kéo Diệp Khâm cùng cậu ta uống.

Diệp Khâm cả nể cũng uống một hớp, lông mày nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川), sau đó cậu đẩy cánh tay của cậu ta ra, ngồi phịch xuống ghế sôpha tiếp tục ăn kẹo gôm.

Chu Phong ngửa đầu lên uống ừng ực hết chỗ bia còn lại, rồi dễ dàng bóp méo lon bia lại, nói: “Chúng ta đáng lẽ nên đi cùng đến đồn cảnh sát, xem cảnh sát thẩm tra tên đó thế nào, rồi tiện tay chụp lại bức ảnh gửi đến cho Di Nhiên.”

Triệu Dược cười cười bảo cậu ta quá tuyệt (nhẫn tâm), nói người kia thoạt nhìn cực kỳ kiêu ngạo, bị thiệt thòi lớn như thế khẳng định là đã tức điên lên rồi.

“Tìm A Khâm làm chứng, thế mà tên đó cũng nghĩ ra được.” Khuôn mặt Lưu Dương Phàm vẫn đầy trào phúng, “Vừa nhìn đã biết là người cùa chúng ta rồi, tên đó không phải là đầu óc có vấn đề chứ, dựa vào cái gì mà dám cho là A Khâm sẽ giúp mình?”

Chu Phong cười ha ha: “Có thể là thấy dáng vẻ A Khâm hiền lành, cho là cậu ấy dễ nói chuyện.”

“Cũng đúng, A Khâm trông non mà, mắt to miệng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, nhìn qua khỏi nói có biết bao nhiêu là hiền lành, chúng ta nếu như không nói, ai biết được cậu ấy mới là lão đại đây?”

Lưu Dương Phàm nói xong liền giơ tay lên muốn nhéo mặt Diệp Khâm, nhưng cậu nghiêng đầu né được, rồi lại ném mấy viên kẹo gôm vào trong miệng mình.

Mấy người bọn họ cười cậu vô vị, tiếp tục uống rượu nói chuyện tào lao. Đợi đến khi bọn họ cơm nước no nê lại định chơi vài ván, Diệp Khâm bèn vỗ vào Triệu Dược đang ngồi ở trên thảm trải sàn, hỏi: “Anh ta… Tôi nói cái người kia ấy, không biết sẽ bị cảnh sát xử lý như thế nào nhỉ?”

“Chắc là bị tạm giữ, nói không chừng còn gửi thông báo đến trường học, phải chịu xử lý kỷ luật gì đó.” Triệu Dược nói thật nhẹ nhàng, “Còn có thể bị phạt tiền, xem số tên đó thế nào thôi.”

Cũng trong lúc đó ở một diễn biến khác, từ cửa kính của đồn công an đường Ngọc Lâm có một khe hở mở ra, Trình Phi Trì từ bên trong đi ra, ngửa đầu lên nhìn tháp chuông ở phía xa xa, bây giờ đã là ba giờ rưỡi sáng.

Màn đêm đầu thu phương Bắc đầy sương, trên người anh chỉ mặc mỗi áo đồng phục ngắn tay có logo của cửa hàng tiện lợi, dưới thân là quần thể thao màu đen, trên con đường không có bóng người qua lại cúi đầu xuống bước đi.

Đồn công an cách cửa hàng tiện lợi không xa, khi Trình Phi Trì bước vào cửa, cửa hàng trưởng đang cầm chổi quét, chuẩn bị cho việc giao ban vào hai tiếng sau.

“Để cháu làm cho ạ!” Trình Phi Trì tiến lên, nhận lấy cái chổi trong tay cửa hàng trưởng, bắt đầu từ bên trong theo trình tự quét tước sạch sẽ.

Cửa hàng trưởng nhìn anh quét, bỗng nhiên thở dài, hỏi: “Cảnh sát không có làm khó cháu chứ?”

“Không đâu ạ.” Trình Phi Trì nói, “Mấy người đó nói cháu còn là học sinh, hỏi vài vấn đề nghi vấn rồi thả cho cháu về thôi.”

Cửa hàng trưởng xoay người, sắp xếp lại quầy hàng, ngẫm một lúc vẫn không nhịn được lải nhải: “Cô đã nói cháu bao nhiêu lần rồi, xã hội bây giờ rất loạn, đặc biệt là thời gian làm ca đêm, bọn lưu manh khốn khϊếp đều chạy lên phố gây sự, chúng ta không chọc nổi vào bọn chúng thì phải tránh đi chứ, cách bọn chúng ra xa một chút, lúc nào nên nhường thì phải chịu thua, lấy cứng đối cứng thì đến cuối cùng mình vẫn là người chịu thua thiệt thôi cháu ạ!”

Động tác trên tay Trình Phi Trì ngừng lại, nói: “Cháu không chọc giận bọn chúng.”

“Cô biết cháu không phải là người gây sự, cháu là người như thế nào, cô còn không biết hay sao?” Cửa hàng trưởng quay lại đi đến trước mặt anh, nói: “Nhưng mà cháu ơi, trên thế giới này có nhiều người thích vô cớ sinh sự như vậy lắm, cháu không chọc vào bọn họ nhưng bọn họ vẫn nhìn cháu không vừa mắt.

Cháu phải học được cách tự bảo vệ cho chính mình, lấy nhu khắc cương, không phải vì người khác mà là vì chính bản thân cháu. Thử ngẫm lại xem nếu hôm nay sự việc này bị làm lớn lên, cháu còn muốn đi học nữa không hả? Từ tận trường chuyên trong ĐH Sư phạm chuyển về Lục Trung đã rất tủi thân rồi, nếu như thông báo còn được gửi về trường nữa, mẹ cháu sẽ thất vọng đến thế nào đây?”

Trình Phi Trì mím chặt môi lại, không nói gì nữa.

Sau khi sắp xếp lại cửa hàng, trước khi rời đi, cửa hàng trưởng lại mở tủ thức ăn nóng lấy ra mấy cái bánh bao cùng hai túi sữa đậu nành, bỏ vào trong một cái túi đưa hết cho Trình Phi Trì, anh không muốn nhận, vì vậy lau sàn nhà xong liền đi ra ngoài.

Cửa hàng trưởng đi tới cửa, không nói lời nào mà chỉ ấn đồ ăn vào trong lòng Trình Phi Trì: “Cháu cầm lấy đi, cả ngày không ai mua, lát nữa hết hạn rồi thì cũng phải vứt đi thôi, lát nữa cháu còn phải đi học đúng không? Thế thì phải ăn sáng còn gì.”

Trình Phi Trì kẹp sách dưới cánh tay, dùng hai tay nhận lấy túi nilong kia, nói một tiếng “cháu cảm ơn.”

Cửa hàng trưởng lại móc ra hai trăm tệ từ trong túi, nói: “Đây là tiền công mấy ngày làm ca đêm của cháu.”

Trình Phi Trì rũ mắt xuống nhìn những đồng tiền màu hồng trên tay cô ấy, tự anh cũng hiểu vậy là sau này không còn cần đến anh nữa rồi.

Cửa hàng trưởng lộ ra gương mặt bị làm khó, nói một cách tế nhị: “Cô trước đây suy nghĩ chưa được chu đáo, cháu vẫn còn là một đứa trẻ làm ca đêm quá nguy hiểm, cháu nghe lời mẹ cháu đi, học tập cho tốt, kiếm tiền nên là chuyện mà người lớn phải lo.”

Trình Phi Trì trầm mặc, không nhận lấy mấy tờ tiền kia cũng không nói gì, dường như còn đang bận suy nghĩ xem nên làm gì để cứu vãn cơ hội việc làm không dễ kiếm này.

Sáng sớm gió lớn, cửa hàng trưởng không chờ được thêm nữa, bèn vỗ vỗ vào sau lưng Trình Phi Trì giục anh mau đi về: “Thằng bé này… Như vậy đi, sau này nếu còn vị trí công việc nào thích hợp, cô nhất định sẽ thông báo ngay cho cháu có được không?”

Trình Phi Trì lúc này mới đáp một tiếng “vâng”, sau đó nhận lấy tiền nhét vào trong túi, lần thứ hai nói cảm ơn với cửa hàng trưởng.

Lúc về đến nhà trời mới vừa tờ mờ sáng, trong phòng rèm cửa sổ đã được kéo lại, chỉ có một chút nắng sớm từ trong khe hở rọi vào.

Trình Phi Trì rón rén đi vào nhà bếp, đặt bánh bao vào đĩa, phía sau lại truyền đến một ít tiếng động, cửa phòng ngủ chính liền mở ra.

“Tại sao con về muộn như vậy?” Thanh âm của Trình Hân rất yếu, khoác tạm cái áo, vịn vào chiếc bàn đi về hướng nhà bếp, “Không phải con nói hai, ba giờ sáng là được về rồi sao?”

Trình Phi Trì sắp xếp ổn thoả xong, quay đầu lại đi đến dìu mẹ mình, nói: “Hôm nay có đợt hàng đến, nên con phải ở lại giúp cô Phùng dỡ hàng.”

Trình Hân dưới sự giúp đỡ của con trai ngồi xuống ghế bên bàn ăn, gật đầu nói: “Nên như vậy, cô Phùng của con đã giúp chúng ta không ít việc.”

Trong căn nhà nhỏ hẹp chật chội chưa đến sáu mươi mét vuông, từ phòng ăn đến nhà bếp chỉ cách có ba, bốn mét, Trình Phi Trì trở về nhà bếp lấy bánh bao đã được hâm nóng ra, Trình Hân nhìn thấy bên kệ bếp có một quyển sách, hỏi: “Đó là sách gì vậy?”

“Sách về những bài thi Olympic Toán ạ.” Trình Phi Trì đáp, “Giáo viên của con nói đến kỳ thi ĐH này sẽ bắt đầu cải cách, câu hỏi phụ không chừng sẽ được lấy ở đây, vì vậy con mới xem qua một chút.”

Trình Phi Trì quay lưng về phía cửa phòng bếp, vì vậy Trình Hân không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng dù sao bà ấy cũng có kinh nghiệm mười năm làm giáo viên, vẫn có thể phát giác ra trong lời nói của con trai có lỗ hổng.

Ba người được giải cao nhất trong kỳ thi Olympic Toán học đương nhiên sẽ nhận được tiền thưởng không hề nhỏ, bà ấy làm sao mà không biết.

Mẹ con hai người họ ngồi ở bên bàn ăn bữa sáng, Trình Hân gắp bánh bao nhân thịt đặt vào trong bát con trai, nói: “Lớp 11 lịch học bắt đầu bận rộn, con đừng đi làm thêm nữa, tiền cho con đi học mẹ vẫn còn.”

Có lẽ vì nguyên nhân làm giáo viên đã lâu, cho nên cách nói chuyện của Trình Hân từ trước đến giờ đều đoan chính nghiêm túc không mang theo chút tình cảm gì, cộng thêm việc cả người tuy bệnh tật triền miên nhưng cũng không hề tức giận, cho dù có đang nói những lời trấn an, vẫn là mang đến cho người nghe một loại áp lực khó giải thích được.

Trình Phi Trì cúi đầu ăn bánh bao, ăn xong thì đứng lên thu dọn bát đũa, ngẩng đầu lên thoáng nhìn về hộp đựng giày cùng logo dễ thấy đặt ở huyền quan, lúc này liền hỏi: “Ông ta lại đến nữa sao mẹ?”

Trình Hân ngồi yên, xếp chồng bát đĩa lên nhau nhàn nhạt nói: “Ừ, giày là mua cho con đấy, con tự xem muốn làm thế nào thì làm.”

Nửa tiếng sau, Trình Phi Trì mang theo túi rác cùng hộp đựng giày từ trong hành lang đi ra, vung vẩy đi đến trước thùng rác, ném thẳng đồ trên tay vào.

Mặt trời vừa mới mọc, thế nên sương mù vẫn còn chưa tan hết. Trên mảnh đất trống dưới tầng có mấy ông già đang tập thái cực, nhìn thấy Trình Phi Trì, bèn thu chiêu thức lại gọi anh nói: “Tiểu Trì cháu dậy sớm thế, mặc ít như thế không lạnh sao?”

Tâm trạng của Trình Phi Trì cũng không vì ít ánh nắng mặt trời vừa mới xuất hiện mà trở nên xán lạn, anh nở một nụ cười lễ phép: “Cháu chào ông Lý, cháu không thấy lạnh ạ.”

Ông Lý nhìn cậu nhóc này, lại nghĩ đến thằng cháu cũng đang học trung học nhà mình, có khi lúc này vẫn còn nằm ỳ trên giường không chịu dậy có khi.

“Hôm nay có phải là lại muốn đến quán cơm làm thêm không? Đừng đi nữa, mấy khi có ngày cuối tuần, cháu mau ngủ thêm một giấc hay là ra ngoài chơi với bạn học đi, để ông nói với Đại Lý cho.”

“À vậy cháu cảm ơn ông.”

Trình Phi Trì ngoài miệng thì đồng ý, chỉ là vì anh muốn rút ngắn thời gian tán gẫu lại mà thôi. Sau khi trở về phòng ngủ của mình, anh thay áo đồng phục của cửa hàng tiện lợi ra, mặc vào một chiếc áo khoác, lần thứ hai ra khỏi nhà.

Tiết tấu cuộc sống của anh diễn ra rất nhanh, toàn bộ thời gian đại não rảnh rỗi trong một ngày dường như đều là ở trên đường. Trước đây anh hay tính toán trên đường tháng này có thể kiếm được bao nhiêu tiền lương, thỉnh thoảng sẽ để ý những thông báo tuyển dụng ven đường, xem có vị trí nào thích hợp cho bản thân hay không. Lục Trung đối với việc học sinh đi làm thêm quản tương đối nghiêm, việc làm thêm ở siêu thị nhỏ trước cổng trường cũng không được bao lâu.

Vậy mà hôm nay lại không giống như mọi ngày, anh cứ đi mãi đi mãi, đột nhiên lại bắt đầu tăng tốc chạy. Dọc theo ven đường vắng vẻ chạy được hơn hai cây số, trong đầu vẫn là những tiếng hò hét loạn lên, những gương mặt trào phùng từng gương mặt từng gương mẳ không ngừng hiện lên trước mắt, tiếng cười trêu tức vang vọng không ngớt bên tai.

Trình Phi Trì dừng lại, tay chống vào đầu gối thở gấp, bỗng nhiên nhếch khoé miệng lên, tựa như đang tự giễu.

Đúng vậy, người khác có lý do gì để mà giúp anh đây?

Thế gian có nhiều điều ác ý cứ vô duyên vô cớ mà đến như vậy đấy, có thể cứu lấy Trình Phi Trì, chỉ có chính bản thân anh mà thôi.