Tiểu Tổ Tông Của Anh Cậy Sủng Sinh Kiều

Chương 82: Cô thả tôi đi có được không

Đối mặt với câu hỏi ngớ ngẩn của đối phương, trên mặt của Triệu Mộc Hi cũng thêm vài phần biểu cảm bất đắc dĩ.

“Không, chỉ có một mình nó.”

Bị chính em gái ruột lừa, anh ấy đã tức giận đến nỗi không nói được câu nào.

Bên kia.

Trên thuyền.

Triệu Vãn Y đang ngồi ở trước mặt màn hình, xuyên qua N cái máy theo dõi và tai nghe, quan sát đánh giá tình huống trên đảo.

Chương trình quay nửa ngày, trong hai vị đại minh tinh thì có người đã có vẻ chán chường hơn người kia.

Anh ba của cô trực tiếp tìm một chỗ râm mát nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mà Hạ Huyên Nhi thì chọn một chỗ tương đối thoải mái ngồi xuống, vừa yếu đuối xoa chân vừa nũng nịu phàn nàn với ống kính.

“Đạo diễn, ngài thả tôi đi được không, người ta không thích hợp với loại chương trình này.” Lúc này cô ấy vẫn giữ dáng vẻ của một minh tinh nữ xinh đẹp.

Triệu Vãn Y nhìn ra được, rõ ràng Hạ Huyên Nhi đã bị cô làm cho phát bực, nhưng chỉ cần đối diện với ống kính thì cô ấy sẽ không phát cáu.

“Đã qua nửa ngày rồi, không phải hai người này cứ định như thế thôi chứ...” Trợ lý ở cạnh nhìn màn hình, tỏ ra lo lắng sâu sắc.

Hai cái thùng lớn đặt ở trên bờ cát kia không người hỏi thăm, còn hai vị minh tinh vừa đẹp trai vừa xinh gái kia lại như kiểu hoàn toàn không muốn tỉnh ngộ đối mặt với cuộc sống trên hoang đảo.

Triệu Mộc Hi còn tốt, chỉ là tính tình hơi lập dị, hơi độc miệng chút.

Nhưng cô ta hoàn toàn không hiểu vì sao Triệu Vãn Y lại mời Hạ Huyên Nhi đến tham gia cái chương trình thực tế cần chịu khổ này, nếu bộ dáng làm ra vẻ của cô ấy truyền ra ngoài thì thế nào cũng bị người ta bôi đen đến chết mất, đến lúc đó còn liên lụy đến nhận xét của chương trình.

Vẻ mặt trợ lý thì lo lắng mà vẻ mặt của Triệu Vãn Y lại rất bình tĩnh, trực tiếp nói vào micro.

“Nhiệm vụ thứ nhất, trên đảo có hai nơi đất trống mà tổ tiết mục đã khai hoang được, hai vị khách quý tự chọn nơi, sử dụng công cụ trong thùng lớn làm một chỗ dung thân đơn giản.”

“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, khách quý có thể yêu cầu các vật phẩm không trái với quy tắc của chương trình từ tổ chương trình, có thể là đồ ăn, cũng có thể là vật dụng hàng ngày. Đương nhiên, nếu khách quý thật sự không muốn phối hợp thì cũng có thể dùng lều trại đơn xơ và lương khô vượt qua một tháng buồn chán ở trên đảo này.”

Cô vừa nói hết lời, sắc mặt của hai con người còn đang ngồi ở hai nơi khác nhau trên đảo đều thay đổi.

Vẻ mặt Hạ Huyên Nhi là vẻ mặt ngấm ngầm chịu đựng, muốn phát cáu mà nhìn camera xung quanh xong thì cũng chỉ có thể nhịn cơn tức giận trong l*иg ngực xuống, nỗ lực biểu hiện ra bộ mặt đẹp nhất của mình ra ngoài.

Triệu Mộc Hi thì dứt khoát nhắm hai mắt lại, không khát khao gì mà nằm dưới bóng cây nghỉ ngơi.

Cứ giằng co như vậy một hồi lâu, Triệu Mộc Hi đen mặt đứng lên trước rồi xoay người đi dạo một vòng ở khắp nơi trên đảo nhỏ, rất nhanh đã xác định được địa điểm của hai nơi đất hoang, sau đó thì xoay người về chỗ bãi biển lúc mới tới rồi kéo cái thùng lớn kia về một chỗ đất hoang gần bãi biển nhất.

Sau khi xác định xong địa điểm thì trực tiếp lấy một cái rìu ra, chém máy cây nhỏ và cây trúc ở cạnh đất hoang rồi mang về đó, bắt đầu chuẩn bị dựng nhà tranh.

“Thật tốt quá, quả nhiên anh ba của cô vẫn đáng tin cậy!” Trên thuyền, trợ lý bên cạnh Triệu Vãn Y thấy một màn này thì vui vẻ hẳn lên.

Triệu Vãn Y lại cười cười bất đắc dĩ.

“Đừng vui vẻ quá sớm.”

Quả nhiên, sau một trận bận rộn qua đi, Triệu Mộc Hi dựng lên một nhà tranh cực kỳ đơn giản trên đất hoang, sau đó trực tiếp lấy lều trại ra để vào rồi lập tức nằm vô, cuối cùng lại không ước ao gì thêm mà ngủ tiếp.

Trên thuyền.

“...” Trợ lý Tiểu Mỹ nhìn Triệu Mộc Hi ngủ say trong lều trại qua camera thì nhất thời không nói được gì.