Trùng Sinh: Duyên Âm Truyền Kiếp

Chương 8

Màn đêm chốc lát đã buông xuống, trong không gian u ám mù mịt. Tất cả mọi người điều trong tâm trạng hoang mang, mà đống cửa lại bởi vì bọn họ đã được Pháp Hải dặn dò, trong lúc bắt yêu nhất định bọn họ không được ra ngoài. Còn không sẽ gặp phải nguy hiểm.

Pháp Hải lập ra một trận pháp, hắn bày một cái bàn, và mốt cái đĩa đồ ăn rất lớn. Trên đó là một con mèo, bởi hắn biết rằng nhất định tối nay yêu thú sẽ tìm đến làng này để thỏa mãn cơn đói của mình.

Trời đã về khuya sự lạnh lẽo đã bao trùm khắp nơi. Cô sư tỷ của con quái thú kia, đang ngồi trong sự lạnh lẽo chờ đợi với sự bất an. Cô không biết rồi sư đệ của mình sẽ ra sao ? Không biết tên đạo sĩ này có phá bỏ được lời quyền đó hay không ?

Tên đạo sĩ nhìn cô trong sự say mê như đã bị cô hút lấy linh hồn, hắn nhìn cô mặt chiếc áo thung mỏng trên người. Mà nãy giờ hắn không chú ý, thế là hắn đến gần chỗ cô. Hắn đưa tay lên cởϊ áσ của mình ra. Rồi bảo :

"Cô chắc lạnh lắm nhỉ ? Nào hãy mặc đỡ chiếc áo này cho đỡ lạnh."

Cô nhìn sự dịu dàng chu đáo của anh, đã khiến cô ngơ ngác như chết lặng tại chỗ cô lạnh lùng từ chối :

"Thôi tôi không lạnh đâu. Anh hãy mặc nó đi....Bởi vì tôi nghĩ anh chỉ có một chiếc áo này. Nếu anh đưa tôi thì anh sẽ bị cảm đó. Thế nên anh hãy dữ nó lại và đừng quan tâm tôi."

Mặc kệ lời nói của cô, anh đã khoác chiếc áo lên người cô, anh cười cười nói : "Không sao đâu cô hãy mặc nó thay tôi đi. Bởi tôi là đàn ông mà chịu lạnh một chút cũng chả sao. Nhưng cô là phụ nữ nên chắc chịu lạnh kém lắm."

Cô cảm ơn bởi vì sự quan tâm của anh, hai người giờ lạnh lùng im lặng nhìn nó nhau sau cuộc trò chuyện thân mật, tình cờ kia.

Tiếng gió dần rít qua trong màn đêm, giờ đây nó kèm theo những âm thanh cực kỳ quái lạ. Cứ như một tiếng rào thét dữ dội vậy. Pháp Hải định gọi cô dậy để xem thử. Nhưng đã thấy cô ngủ vì mệt mất rồi.

Thế là anh quyết định sẽ một mình đối đầu với cone yêu quái kia : "Được. Cô hãy ở yên đây ngủ thật ngon. Và rồi sau khi cô tỉnh dậy tôi nhất định sẽ bắt được con yêu thú này."

Nói rồi Pháp Hải duy dời cô vào một nơi nào đó để cô dễ ngủ hơn, còn mình thì núp cạnh một tán đá to ở gần đó. Cậu lén lút nhìn. Trước mắt cậu giờ đây là một đứa bé, với ánh mắt đỏ ngầu, hàm răng sắt nhọn.

Nó đang run rẩy đưa mắt nhìn xung quanh xem thử có ai không ? Rồi lại nhìn thứ ăn trên bàn, sau một lúc quan sát kỹ lưỡng nó cảm thấy an toàn. Thế là nó đã nhanh tay lấy con mèo trên bàn rồi rời đi.

Nó đang định rời đi khỏi nơi này, thì lại bị một luồng năng lực nào đó làm nó dội lại, luồng năng lực đó không là gì khác mà là kết giới. Và kết giới này đối với loài yêu là một cái l*иg vì vậy rất khó có thể thoát ra được.

Pháp Hải giờ cũng đã xuất đầu lộ diện, trên tay anh cầm một lá bùa và thanh kiếm. Anh nhìn đứa nhỏ nửa người nửa thú trong thật đánh thương kia. Nó đang lo lắng hoảng sợ mà lên tiếng cầu xin.

"Ca...Ca...Làm ơn hãy thả đệ ra. Hãy tha cho đệ đi mà ca ca..Ca...Ca..."

Bây giờ trong đầu của Pháp Hải không để lọt vào những lời cầu xin kia, mà mục đích lúc này phải tìm cách để giải quyết yêu chú trên người cậu bé. Pháp Hải bắt đầu lên tiếng chấn an :

"Sư đệ này đệ yên tâm. Hôm nay ta nhất định sẽ khiến đệ trở lại bình thường. Và trong lúc thực hiện nghi thức này sẽ rất đau. Vì vậy đệ hãy nghe lời và đừng kháng cự nghệ chưa ?

Lúc đầu cậu bé cũng tỏ ra đồng ý nghe lời, nhưng rồi sau khi pháp Hải bắt đầu duy chuyển pháp luật thì câu bé bắt đầu có dấu hiệu Kháng cự cậu kêu rào thảm thiết.

"A....Đau quá cả người đệ nóng quá. Ca...Ca đừng làm vậy nữa. Hãy mau dừng lại đi Ca...Ca...Đệ thấy khó chịu và không chịu nổi nữa rồi..."

Sự ngây thơ và lương tính giờ đây vẫn còn soát lại trong tâm trí đứa bé. Nhưng rồi sau khi chịu đựng sự đau đớn như bị hành hạ cha tấn kia đứa bé cũng không còn dữ được lý trí mà phát điên trở thành một con quái thú thật rồi.

Nó giờ đây mặc kệ sự đau đớn, để cố đâm đầu vào kết giới với mục đích thoát khỏi đây. Ánh mắt màu đỏ giờ đã chuyển sang màu vàng, mái tóc cũng dần bạc đi, đôi tay bắt đầu mộc ra những móng dài.

Chốc lát hắn đã trở thành một người đàn ông trung niên một cách kỳ lạ, hắn giờ đây như không còn sự đau đớn mà vô hiệu hóa với phép thuật này của anh. Hắn liền lập tức hét thật lớn, rồi vun tay tạo ra một luồng ánh sáng, khiến cho Pháp Hải bậc ngược lại quăn ra phía xa.

Giờ đây cả trận pháp để dữ chân hắn của Pháp Hải đã không còn. Cậu nằm ở dưới mặt đất với tâm trạng đầy hoang mang lo lắng, cậu giờ đây đã bất lực rồi. Có lẽ mình sẽ không làm được gì đứa nhỏ đó nữa. Bởi nó đã trở thành ma. Và điều này sẽ trở thành một việc rắc rối đối với dân làng này.

Cậu ta đang dần tiến đến chỗ của Pháp Hải. Cậu ta đưa mắt nhìn Pháp Hải một hồi sơ lược rồi gầm gừ nói : "Người là tên đạo sĩ muốn viết chết ta phải không ? Nhưng hôm nay có lẽ ngày tàn của người đã đến rồi. Bởi ngươi cần phải trả giá vì dám động đến ta "

Pháp Hải im lặng nuốt nước bọt, giờ anh không biết phải làm sao trong sự lo lắng, thì đã bị cậu đưa đôi tay dài ra, kéo Pháp Hải lê lếch dưới mặt đất.

Sau đó nhấc Pháp Hải lên, mà đẩy cậu va vào những gốc cây. Âm thanh va chạm vang lên, Pháp Hải giờ đây bị cậu hành hạ đến hộc quyết. Mà máu chảy đầy miệng. Giờ đây cậu hất mạnh một cái hắn ta ngã lăn xuống đất trong sự bất lực.

Pháp Hải ngước mắt lên nhìn cậu và nói :

"Tại sao ngươi lại làm vậy với ta ? Không phải là lúc nãy ta đang cố giải lời quyền cho ngươi à ? Vậy mà bây giờ kết quả ta nhận lại là."

Cố Hải cố gắng đứng đậy trong sự mệt mỏi, anh giờ đây loạng choạng với thanh kiếm trên tay như để phòng thủ. Anh giải thích cho cậu ta.

Cậu mặc kệ lời nói của anh mà dẫn dữ lấy cái suy nghĩ đó cậu quát thật lớn : "Hưm thế à ? Nhưng rất tiếc là ta không tin ngươi. Đừng lấm lời nữa hôm nay người sẽ phải chết tên đạo sĩ thối tha kia..."

Cậu đưa tay lên tạo ra một luồng sức mạnh màu xanh, chốc lát cậu đã chưởng nó về phía của tên pháp sư. Phát Hải may mắn đã kịp trả dùng thanh kiếm này chống đỡ không thì cũng đã đi về phương xa.

Và cậu giờ đây đang đợi một người đó chính là vị sư phụ của cậu. Bởi vì một mình cậu thì không thể nào chống lại với con yêu thú đầy quy lực này. Cậu giờ quát lớn cảnh báo : "Tốt nhất là ngươi hãy mau quay đầu là bờ còn không thì khi mà sư phụ ta đến. Nhất định ngươi sẽ không xông đâu."

"Sư phụ sư phụ của ngươi sao ? Hắn đâu ta đang chờ hắn này. Hắn bảo hắn ra đây. Ta sẽ gϊếŧ chết hắn luôn. Hôm nay nhất định ta sẽ đại khai sát giới gϊếŧ chết hết tất cả mọi người ở đây hahahaha..."

Pháp Hải nhìn thấy tâm ma của cậu đang nổi lên, dường như cậu đang oán hận một điều gì đó nên mới thành ra thế này. Và nếu muốn cứu cậu thì cần phải tìm ra được nguyên nhân tại sao cậu lại trở nên oán hận thể kia. Còn không thì hãy gϊếŧ chết cậu đã ngăn chặn hậu quả sau này.

Cậu bậc cười thật lớn trong sự đắc ý rồi nói với tên đạo sĩ : "Ngươi mong muốn kéo dài thêm giờ để được sống nên mới nói vậy phải không ? Nhưng mà rất tiếc trò chơi của người ta kết thúc. Con bây giờ ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi và quỷ diệt nơi này."

Cậu giờ đây đưa hai tay lên tạo ra một quả cầu màu xanh cực lớn. Chốc lát cậu đã chưởng đến chỗ của Pháp Hải. Trong sự câm hận và phẫn nộ bởi vì tất cả mọi người điều bỏ rơi cậu. Ngay cả vị sư tỷ lúc nào cũng yêu thương cậu cũng bỏ đi bởi vì cậu là một con quái vật.

Nguồn ánh sáng kia đang dần bay đến chỗ của Pháp Hải, cậu giờ đây cứ nghĩ rằng hôm nay mình sẽ chết thật rồi. Một tiếng nổ lớn vang lên, Pháp Hải ngạc nhiên khi nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen. Cậu quỳ xuống tạ lễ và gọi lão là sư phụ...